Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 730 - Chương 730: Trận Chiến Đầu Tiên! Diệt Năm Vạn Địch! Giết Đến Tự Tin! Phàn Quốc Đầu Hàng! (5)

Chương 730: Trận Chiến Đầu Tiên! Diệt Năm Vạn Địch! Giết Đến Tự Tin! Phàn Quốc Đầu Hàng! (5)

Có thể nói quốc quân Phàn quốc đã viết lên mặt ba chữ vô liêm sỉ, đánh không lại thì lập tức rút lui, lại đi nghị hoà, dù sao thì người của mình cũng chẳng hao tổn bao nhiêu.

Đương nhiên nghị hòa chỉ là do bản thân ông ta nói chứ trên thực tế thì chính là phái người đến đầu hàng.

Đây là kết quả do bọn họ trao đổi trong một canh giờ có được.

Các nước dị tộc đưa đến nhiều thứ tốt như vậy, cùng lắm thì cho Đại Ngụy hết, chỉ cần đại quân vẫn còn thì sớm muộn gì cũng có cơ hội trở mình.

Nếu như binh lính chết sạch vậy thì Phàn quốc cũng không cần phải tồn tại nữa.

“Vô sỉ! Vô sỉ vô sỉ!”

“Ngươi sẽ chôn vùi bản thân chỉ vì sự ngu xuẩn của chính mình.”

Ông ta gầm thét, sau đó liền quay người rời khỏi.

“Càn quấy.”

“Nhục mạ cô vương xong rồi cứ muốn đi như vậy sao? Người đâu, bắt tên tặc tử này lại.”

Quốc vương Phàn quốc rống to một tiếng, ngay sau đó, một lượng lớn tinh binh cũng tràn ra từ trong vương cung, từng mũi tên bắn ra giết hết mấy ngàn thiết kỵ bên ngoài.

“Cẩu tạp chủng!”

“Ngươi đúng là tên cẩu tạp chủng.”

Người kia gầm thét, cho tới bây giờ ông ta cũng không ngờ quốc vương Phàn quốc lại vô sỉ đến nước này.

Đây còn là người sao?

“Bắt sống hắn ta lại, đợi lát nữa giao cho tướng quân Đại Ngụy.

Quốc quân Phàn quốc lạnh nhạt mở miệng đồng thời cũng xoay người lại thở ra một hơi, trong lòng không ngừng cầu nguyện rằng mình có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Mà cũng vào lúc này.

Bên trong chủ thành.

Âm thanh đầu hàng vang lên, nhờ vào một số đồ vật mà truyền ra lan tỏa khắp cả tòa chủ thành.

Ngoài thành.

Khi võ giả tứ phẩm của Phàn quốc nghe được âm thanh đầu hàng thì lập tức dừng tay không muốn tiếp tục đấu với Tín Vũ hầu nữa, bởi vì nếu như cứ tiếp tục đánh thêm thì chỉ sợ là sẽ thua mất hết mặt mũi.

Chỉ là Tín Vũ hầu nào đâu quan tâm nhiều như vậy, đao khí trảm thẳng xuống người đối phương, trong nháy mắt, máu chảy tươi chảy ra, xương trắng cũng lộ ra.

“Phàn quốc đã đầu hàng, ta đồng ý đầu hàng.”

Hắn trực tiếp lên tiếng, mặc dù trong lòng có tức giận nhưng hắn chẳng muốn phải tiếp tục chịu đánh nữa. Bản thân hắn đánh không lại, lại thêm chuyện Phàn quốc đã đầu hàng, thế này sao hắn dám tiếp tục đánh nữa?

“Phế vật.”

Tín Vũ hầu thu tay lại.

Hắn ta biết trận chiến thực sự giữa vương giả, muốn ra tay phân cao thấp thì một ngày một đêm cũng khó phân được.

Trước mắt không phải là thời điểm giao đấu, phải xử lý chuyện lớn đã.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tín Vũ hầu, người kia đi vào chủ thành Phàn quốc, ánh mắt người kia cũng tràn ngập sự phẫn nộ và nghi hoặc.

Phàn quốc.

Đầu hàng nhanh quá.

Hắn cảm thấy hoàn toàn có thể kéo dài thêm thời gian một ngày, trong một ngày này, các nước nhất định sẽ phái viện binh đánh tiếp, tình huống có thể kéo dài như vậy thì chuyện kéo dài một tháng cũng không phải là không thể.

Thậm chí còn có thể đánh lui Đại Ngụy.

Bọn họ đến tập kích ban đêm, vẫn chưa làm xong việc chuẩn bị hậu cần, chỉ cần đánh lui ra ngoài thành thì cũng tính là bọn họ bại rồi.

Chỉ là quốc quân Phàn quốc lại sợ.

Lại dùng cách đầu hàng để ngừng trận chiến này.

Sau một khắc.

Tín Vũ hầu đi vào bên trong chủ thành.

Quốc quân Phàn quốc cũng đã bước ra từ hoàng cung, nhanh chóng đi về phía Tín Vũ hầu.

“Càng Mộc Phiên, bái kiến Tín Vũ hầu đại nhân.”

“Tín Vũ hầu đại nhân, chuyện này không phải do ta gây ra, là do các nước dị tộc bức ép ta, Tín Vũ hầu, ta đã hạ lệnh phong tỏa chủ thành, phái binh toàn lực truy nã phản tặc dị tộc các nước.”

“Mong Tín Vũ hầu minh giám, ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối với Đại Ngụy, tuyệt đối không có ý phản bội.”

Quốc quân Phàn quốc hoàn toàn không cần thể diện nữa, ông ta tự mình đến đây đầu hàng, sau khi nhìn thấy Tín Vũ hầu thì lại cực kỳ cung kính, đổ thừa tất cả mọi chuyện cho các nước dị tộc khác.

“Hừ.”

Tín Vũ hầu hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên hắn không tin những lời quốc quân Phàn quốc nói, chỉ là đối phương đã đầu hàng, hắn cũng không cần phải tiếp tục chiến đấu nữa.

Nếu như đánh nữa thì chỉ sợ con số thương vong lại tăng thêm, đánh cho đối phương đầu hàng cũng là một loại thắng lợi.

Điều duy nhất không ngờ tới là Phàn quốc lại đầu hàng nhanh như vậy.

“Càng Mộc Phiên, bảo tướng sĩ của ngươi bỏ đao xuống, để quân Đại Ngụy phong cấm huyệt đạo, nếu không nói gì đến đầu hàng chứ?”

Tín Vũ hầu mở miệng.

Đầu hàng thì có thể.

Bỏ đao xuống, khóa huyệt đạo lại, nhốt vào trong lao, cái này mới thật sự gọi là đầu hàng, nếu không đợi chút nữa lại đột nhiên trở mặt, thủ đoạn này ai mà đỡ nỗi?

“Cái này... Cái này! Tín Vũ hầu đại nhân, đặt đao xuống thì không thành vấn đề, nhưng phong cấm huyệt đạo thì... có hơi không hay cho lắm?”

Quốc quân Phàn quốc lúng túng nói.

“Đại Hoang quân đâu!”

Nghe được những lời nói của quốc vương, Tín Vũ hầu hét to một tiếng.

“Bọn thuộc hạ có mặt.”

Mấy chục vạn Đại Hoang quân cùng nhau trả lời, tiếng vang vọng đến một một nơi cho dù là nơi hẻo lánh ở trong thành.

Đây chính là câu trả lời của Tín Vũ hầu.

Không phong cấm huyệt đạo.

Vậy thì giết.

“Cấm! cấm! cấm!”

“Tín Vũ hầu đại nhân, đừng tức giận mà, đừng tức giận mà.”

Quốc quân Phàn quốc lập tức gật đầu.

Ông ta đã đầu hàng.

Cũng không cần thiết phải quậy thêm gì nữa, người ta nói cái gì thì cứ làm như vậy.

Không phục, không phục à, nếu như thật sự không phục vậy thì cứ tử chiến thôi.

Nhưng vấn đề là tử chiến đến cùng, đối với Phàn quốc mà nói lại càng thiệt thòi hơn, nếu như hơn mười vạn quân Phàn quốc đều chiến tử, vậy coi như Đại Ngụy có thua thì ông ta làm hoàng đế cũng đâu còn lợi ích gì nữa?

Nói không chừng sẽ bị các nước dị tộc chiếm đoạt.

Nếu là như vậy thì còn không bằng cứ chủ động đầu hàng, Đại Ngụy nhất định sẽ tiếp nhận đầu hàng, cùng lắm thì chịu mắng một trận, nếu như thật sự không được vậy thì đi Đại Ngụy thỉnh tội.

Đâu phải là chưa từng quỳ trước hoàng đế bao giờ.

Đây là suy nghĩ của ông ta.

“Trương Vũ nghe lệnh, lãnh một vạn binh phong cấm tất cả huyệt đạo của các tướng lĩnh Phàn quốc, trên bát phẩm thì dùng trấn khí châm, giam trong đại lao, trọng binh canh giữ.”

Tín Vũ hầu lên tiếng bảo trương võ dẫn người đi phong cấm huyệt đạo.

“Mạt tướng nghe lệnh.”

Khắp người Trương Vũ đều là máu nhưng hắn chẳng chối từ bất cứ mệnh lệnh nào.

“Lâm Phong nghe lệnh, lãnh năm vạn binh kiểm kê kho lúa, kho vũ khí và các nơi quan trọng trong thành.”

“Mạt tướng tuân lệnh.”

Lâm Phong lên tiếng.

Còn Tín Vũ hầu thì lại tiếp tục hạ mệnh lệnh.

Tuần tra tra xét, phong tỏa cửa thành, nếu như phát hiện ra bất kỳ bất thường nào, giết không cần hỏi.

Kiểm kê thương vong, tìm kiếm thương binh kịp thời cứu chữa, không được chậm trễ.

Bình Luận (0)
Comment