Nhưng Tín Vũ hầu lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía quốc quân Phàn quốc nói:
“Vậy thì ngươi hãy nghe cho rõ đây, đây là lời do Hứa Thủ Nhân Hứa đại nhân, Giám Quốc thiếu khanh Đại Ngụy chính miệng nói.”
Tín Vũ hầu nói vậy.
“Hứa Thủ Nhân? Là Hứa Thanh Tiêu?”
Quốc quân Phàn quốc hỏi.
“Ngươi mà cũng xứng gọi thẳng tên họ của huynh đệ ta ư?”
Tín Vũ hầu trở tay, một bạt tay trực tiếp đáp trên mặt quốc quân Phàn quốc.
Cho ông ta chút mặt mũi, dù ông ta là quốc quân, nhưng nếu hắn không chừa mặt mũi cho ông ta thì một quốc quân của một nước phụ thuộc Đại Ngụy mà thôi, là cái thá gì chứ? Tín Vũ hầu là vương hầu Đại Ngụy. Địa vị cao hơn bao nhiêu so với quốc quân của một nước phụ thuộc?
Quốc quân? Ồ.
Sau khi chịu một bạt tay, vẻ mặt quốc quân Phàn quốc lập tức giận dữ. Ông ta thân là vua của một nước, đã chịu qua sự sỉ nhục thế này bao giờ đâu? Nhưng tể tướng Phàn quốc lại kéo quốc quân của mình lại.
Chỉ chỉ xuống bên dưới, ý ông ta rất đơn giản, tất cả binh lực của chúng ta đều ở nơi này, không thể trở mặt với Tín Vũ hầu được, nếu như trở mặt thì sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhìn nơi mà tể tướng chỉ, sự phẫn nộ trên mặt quốc quân Phàn quốc liền biến mất chẳng còn sót lại chút gì mà thay vào đó là một chút bất đắc dĩ và khó chịu.
Không hiểu sao ông ta có hơi hối hận, hối hận vì sao mà mình lại đầu hàng sớm như vậy.
Mà khi hai mươi vạn tướng lĩnh nhìn thấy cảnh này thì cũng lập tức kích động lên.
Đây mới là phong thái mà vương hầu Đại Ngụy nên có, Phàn quốc quốc quân gì đó, đến chó cũng chẳng bằng.
“Các vị huynh đệ!”
“Bây giờ ta ở đây hỏi các ngươi, có muốn tiếp nhận đầu hàng hay không?”
Tín Vũ hầu lớn tiếng hỏi.
Ánh mắt hắn lướt qua hai mươi vạn đại quân này.
“Không! Không nhận! Không nhận!”
Giờ khắc này, hai mươi vạn đại quân cùng nhau mở miệng, bọn họ là những chiến sĩ nhiệt huyết, bọn họ rất thống hận chiến tranh, chỉ là bất cứ khi nào lên chiến trường thì trong lòng bọn họ đều chỉ còn lại một suy nghĩ.
Giết địch! Giết địch! Giết địch!
Công thành đã làm chết đi hai vạn huynh đệ, còn có ba vạn huynh đệ chịu trọng thương trên người, đừng nói một nửa, người sống sót được khoảng ba thành thì đã xem như là chuyện tốt rồi.
Vốn đang muốn giết tiếp một đường nhưng thật không ngờ quốc quân Phàn quốc lại đầu hàng, bọn họ thật sự có một loại cảm giác giống như là dùng sức thật mạnh rồi đánh vào bông vậy.
Ấm ức, ấm ức, thật sự ấm ức lắm.
Những lão binh đã lên chiến trường lâu năm đều biết một khi địch quốc đầu hàng thì đều sẽ tiếp nhận, dù sao thì vì cả cuộc chiến, tiếp nhận đầu hàng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng lòng mọi người cứ thấy không thoải mái.
Đám người dị tộc này tới gây sự trước, kết quá đánh không lại thì lại đầu hàng, sau khi đầu hàng rồi lần sau lại sẽ tới nữa. Đám người này chết không đáng tiếc, nhưng người của mình chết rồi, không uất ức sao được.
Bây giờ Tín Vũ hầu cho bọn họ được chọn, vậy nhất định là không nhận đầu hàng.
“Được!”
Nghe thấy tiếng trả lời điếc tai của đại quân, Tín Vũ hầu rất hài lòng.
Ngay sau đó, Tín Vũ hầu giơ tay lên, nói với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Cung tiễn thủ chuẩn bị!”
“Giết chết đám giặc!”
“Không để lại tên nào hết!”
“Trương Vũ nghe lệnh, lãnh năm ngàn người đi bắt văn võ bá quan Phàn quốc lại cho ta!”
“Lâm Phong nghe lệnh, lãnh theo năm ngàn người, đem tất cả những loạn dân, bạo dân và những người không phục giết ngay tại chỗ!!”
Giọng Tín Vũ hầu to vô cùng, hạ từng mệnh lệnh xuống.
Giờ khắc này, hai mươi vạn đại quân hưng phấn đến nổi không nhịn được nắm chặt vũ khí, máu huyết bọn họ sôi trào, không ngờ rằng Tín Vũ hầu lại hạ mệnh lệnh như thế.
Mà trên thành, sáu ngàn tướng lĩnh nhanh chóng cầm lấy cung tiễn, mắt nhìn chằm chằm về phía tướng sĩ bên trong cổng thành.
“Tín Vũ hầu! Tín Vũ hầu!”
“Ngài đang làm cái gì vậy?”
“Cô vương đã đầu hàng rồi mà, cô vương đã đầu hàng rồi mà, không được giết, không được giết.”
“Cô vương đồng ý đem tất cả vàng bạc châu báu dâng hiến hết cho Đại Ngụy.”
Quốc quân Phàn quốc thiếu chút nữa là ngất luôn. Ông ta không ngờ tới Tín Vũ hầu lại giết hàng, đây là điều mà họ vốn không ngờ tới.
“Giết!”
Nhưng mà, Tín Vũ hầu ra lệnh một tiếng.
Trong chốc lát, mưa tên xả xuống. Bên trong cổng thành, một nhóm tướng sĩ Phàn quốc bị giết tại chỗ, bọn họ quỷ khóc sói gào, có người còn chửi ầm lên.
Mắng Tín Vũ hầu thật to, nhưng lại có càng nhiều người mắng quốc quân Phàn quốc hơn.
“Tên cẩu hoàng đế nhà ngươi hại bọn ta, bọn ta thà rằng chiến tử sa trường cũng không muốn chết thế này.”
“A! Chết trong tay loại cẩu hoàng đế này, ta không phục.”
“Sớm biết thế này ta thà rằng chiến tử.”
Bọn họ liên tục gào thét nhưng lại có thể thế nào chứ? Hoàn toàn không có bất kì đường lay chuyển nào.
Văn võ bách quan Phàn quốc bị dọa đến nổi sắc mặt trắng bệch, tể tướng lại chỉ vào Tín Vũ hầu mắng to.
“Từ xưa đến nay giết hàng là điềm không may, hành vi của ngươi sẽ đem đến tai vạ cho Đại Ngụy.”
“Bọn ta đã đầu hàng thế mà ngươi còn muốn giết hàng, nếu như người trong thiên hạ biết được chuyện này, các ngươi sẽ bị phỉ nhổ.”
“Tín Vũ hầu, ngươi chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.”
Sắc mặt tể tướng Phàn quốc trắng bệch, ông vừa nói toàn thân vừa phát run, bởi vì hắn biết Tín Vũ hầu sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Hoang đường!”
“Các ngươi đầu hàng? Có chiếu đầu hàng không? Bản hầu chẳng thu được tấm chiếu đầu hàng nào của Phàn quốc cả.”
“Hơn nữa bản hầu công thành hai canh giờ, vì sao lại không trực tiếp đầu hàng? Đợi đến khi quân ta tử thương năm vạn người ngươi mới đầu hàng?”
“Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Một đám cẩu tạp chủng dị tộc các ngươi, giết thôi mà, sao bị trời phạt được?”
Tín Vũ hầu là ai? Là vương hầu Đại Ngụy đó, tước vị hầu gia do giết chóc trên chiến trường mà có, giết hàng quân sẽ bị trời phạt? Vậy phản bội Đại Ngụy thì có bị trời phạt hay không?
“Ngươi!”
“Ngươi!”
“Ngươi!”
Tể tướng Phàn quốc bị khí thế của Tín Vũ hầu hù dọa, run rẩy chỉ về phía hắn không nói nên lời.
Xoẹt!
Sau một khắc, Tín Vũ hầu rút trường đao ra, trực tiếp chặt đầu tể tướng Phàn quốc, loại người này chết không có gì đáng tiếc.
“Đại nhân, đại nhân, bọn ta vô tội mà, là quốc quân muốn đánh chứ không phải bọn ta muốn đánh.”
“Đại nhân, khẩn cầu đại nhân bỏ qua cho bọn ta đi.”
“Đại nhân, bọn ta nguyện toàn tâm toàn ý thần phục Đại Ngụy, tuyệt đối sẽ không trở thành bất kỳ mầm tai họa nào cả.
Bọn họ khóc rồi lớn tiếng hô hào quỳ trên mặt đất khẩn cầu Tín Vũ hầu bỏ qua cho bọn họ, đẩy hết tất cả trách nhiệm lên đầu quốc quân Phàn quốc.
Nhưng mà Tín Vũ hầu không nhìn bọn họ mà dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía những tinh nhuệ Phàn quốc đang bị tàn sát ở cổng thành.