“Ngươi thân là vua của một nước, chết trong tay bản hầu cũng coi như là vinh quang.”
Hắn nhìn về phía quốc quân Phàn quốc mà bình tĩnh mở miệng.
“Tín Vũ hầu, ta van xin ngài, đừng giết ta mà, đừng giết ta mà, ta có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện, ta có thể vì ngài...”
Quốc quân Phàn quốc không ngừng mở miệng.
Ngay vào lúc này, Tín Vũ hầu chém một đao tới, thẳng tay chặt đầu ông ta xuống.
Cứ như vậy.
Từ nay về sau, Phàn quốc như rắn mất đầu.
“Truyền lệnh của bản hầu.”
“Lấy hết tất cả vàng bạc châu báu, kiểm kê hết tất cả vật liệu quân nhu, phong tỏa cửa thành, bách tính Phàn quốc, phàm là người nào cản trở, giết không tha.”
“Nhớ cho kỹ, không được giết loạn người vô tội, cũng không được cướp đoạt tài sản của bình dân, không được làm chuyện gian dâm phụ nữ, chỉ lấy vàng bạc, tất cả vàng bạc châu báu đều chia cho các huynh đệ.”
Giết thì cũng giết rồi, cũng đã tạo uy đủ được.
Tiếp theo là để cho đại quân giải tỏa vui vẻ.
Đi kiểm kê chiến lợi phẩm, hoàng thất Phàn quốc đã bị tàn sát sạch sẽ, vậy thì chẳng có gì đáng nói.
Quả nhiên khi câu này vừa dứt, hai mươi vạn đại quân lập tức kích động hẳn lên.
Có những người tâm trạng vẫn chưa tốt lên, nhưng đa số mọi người đều tương đối bình tĩnh, nhất là nhóm lão binh kia lại càng nhanh chân chạy thẳng đến hoàng cung.
Chiến tranh bản thân nó đã bao hàm sự hy sinh, nghĩ thoáng một chút, bạc quyết định tất cả.
Giờ khắc này, tất cả mọi người liền bắt đầu vơ vét, người đi hoàng cung nhiều nhất nhưng cũng có rất nhiều người thông minh, đi về phía nhà của các hoàng thân quốc thích, họ biết vật trong hoàng cung sẽ có nhiều người tranh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Phàn quốc đều loạn hết cả lên, nhưng Tín Vũ hầu cũng không thèm để ý.
Các tướng sĩ chiến đấu giờ cần giải tỏa, nhất là vừa rồi đã giết nhiều hàng quân như vậy, nếu như không giải tỏa một phen chỉ sợ sẽ có chuyện.
Cho nên thông thường mà nói, hắn đều ngầm cho phép mọi người đi cướp đoạt, chỉ cần đừng quá mức là tốt rồi.
Đồng thời.
Việc đầu tiên mà hắn làm chính là viết thư hồi triều.
Nhưng vào lúc này, có người nhanh chóng đi đến nói:
“Báo, tướng quân, phát hiện có ba đường mật đạo, có mấy trăm người trốn đi, cần truy kích không?”
Nghe thấy thế, Tín Vũ hầu lắc đầu. Giặc cùng đường không thể đuổi, hơn nữa muốn hoàn toàn phong tỏa thành là chuyện không thể nào, trước đó cũng đã có không ít người chạy đi.
Đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần đừng chạy quá nhiều là được.
Đây là chuyện không còn cách nào khác.
Nhưng chuyện này, hắn vẫn viết vào tình báo, tình hình chiến đấu nhất định phải viết kỹ càng, mỗi một chi tiết nhỏ cũng đều cần phải viết vào, như vậy triều đình sẽ dễ dàng hơn trong việc nhận xét và phán đoán.
Cứ như vậy.
Ba canh giờ sau.
Tình báo chiến đấu được đưa đến Văn Hoa điện.
Nhưng mà, kinh đô Đại Ngụy.
Trong phủ Hoài Ninh thân vương.
Hoài Ninh thân vương Vương Đằng đứng thẳng dậy.
“Giết hàng quân?”
“Hứa Thanh Tiêu lại dám giết hàng quân?”
“Việc này, là thật hay giả?”
Ánh mắt Hoài Ninh thân vương mang vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi.
Ông ta tính tới tính lui cũng chưa bao giờ tính tới chuyện Hứa Thanh Tiêu dám giết hàng.
Không thể nào như vậy được.
“Vương gia, cực kỳ chính xác, tiểu nhân đã hao tổn ba ngàn lượng bạc mới sai người tìm được mật đạo, trở về từ cõi chết.”
“Tín Vũ hầu điên rồi, hoàng thất Phàn quốc bị giết sạch, văn võ bách quan bị giết sạch, mười bảy vạn hàng quân cũng bị giết sạch.”
“Trời cũng đổ mưa, mùi máu tươi tràn ngập khắp cả chủ thành Phàn quốc.”
“Tiểu nhân không dám lừa gạt ngài, Tín Vũ hầu nói đây là ý của triều đình, là ý của Hứa Thanh Tiêu nào đó.”
Một Phiên thương quỳ trên mặt đất, hắn khóc than nói, bên trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Giờ khắc này, Hoài Ninh thân vương nuốt một ngụm nước bọt.
Ông ta thật sự bị chấn động.
Mười bảy vạn hàng quân.
Hoàng thất Phàn quốc.
Hứa Thanh Tiêu điên rồi sao?
Hắn không sợ bị thiên hạ bêu danh sao?
Hoài Ninh thân vương sửng sốt tròn nửa khắc đồng hồ.
Bởi vì ông ta biết nếu như chuyện này truyền ra, người trong thiên hạ đều sẽ hoảng sợ.
Ông ta thật sự không ngờ Hứa Thanh Tiêu thế mà lại điên cuồng đến vậy.
Giết hàng quân?
Đây là chuyện mà trước đây chưa từng có.
Trừ phi thật sự là Bắc phạt, nếu không, có thế nào cũng không thể giết hàng quân.
Đám dị tộc này chỉ có thể nói là không tôn trọng Đại Ngụy, giáo huấn một chút là được, đã đầu hàng thì Đại Ngụy sẽ đồng ý sau đó sẽ từ từ xử phạt sau, ví dụ như bồi thường tiền trợ cấp vân vân.
Cho dù nói rút khô quốc đô Phàn quốc cũng được.
Nhưng mà giết hàng quân, đây là điều tối kỵ.
Nhất là khi hành binh tác chiến, một khi ngươi giết hàng quân rồi thì sau này sẽ không ai đầu hàng ngươi nữa, dù sao thì đầu hàng cũng phải chết, vậy sao lại không chết vinh quang một chút?
Đương nhiên cũng có lợi ích, đó chính là họ không dám đánh với ngươi nữa, sẽ đầu hàng sớm, như vậy có lẽ sẽ có thể trốn thoát được một kiếp.
“Tên Hứa Thanh Tiêu này đúng là ngoan độc thật.”
Hoài Ninh thân vương hít sâu một hơi, tâm trạng của ông ta khó mà hồi phục lại được.
Bởi vì chuyện này có ảnh hưởng quá lớn.
Lần này Hứa Thanh Tiêu giết hàng, rất có thể sẽ mang đến những ảnh hưởng to lớn với Đại Ngụy, sẽ phải gánh vác sự chê trách nặng nề của thiên hạ.
Từ sau khi Thái tổ hoàng đến giết hàng quân, sau đó Đại Ngụy chưa bao giờ có ai làm loại chuyện này, nhất là khi Đại Ngụy đã sinh ra một vị thánh nhân, ngài cũng đã giảng giải về Binh gia một hồi.
Ý tứ đại khái chính là không thể giết hàng quân, nếu không sẽ bị trời phạt vân vân.
Cho nên những người đọc sách đều rất phản đối chuyện giết hàng quân.
Ý trong đó rất đơn giản, mặc dù là đánh trận, hai nước giao chiến nhưng khi đã đầu hàng rồi thì nhất định phải có chút phong phạm quân tử, các tướng sĩ là vô tội, dân chúng cũng vô tội.
Chỉ cần bắt những người quan trọng lại, nghiêm trị không tha là được.
Giết hàng quân chính là đưa những người vô tội kéo vào theo.
Thiên lý bất dung.
Hứa Thanh Tiêu làm như vậy cơ hồ như chính là muốn tự đưa mình vào chỗ chết.
Những người đọc sách trong thiên hạ còn không mắng chết hắn sao? Nếu như Văn cung Đại Ngụy biết được tin tức này, chỉ sợ sẽ vui mừng đến ăn mừng tấu nhạc.
“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi quá ngông cuồng rồi.”
Hoài Ninh thân vương thở dài ra một hơi, Hứa Thanh Tiêu làm vậy, với ông ta mà nói thì vừa có lợi vừa có hại.
Chỗ có lợi chính là Hứa Thanh Tiêu sẽ phải gánh chịu những lời mắng chửi từ thiên hạ, ông ta có thể thừa cơ nổi lên, ví dụ như nói phiên vương tạo phản, hoàn toàn có lý do để vào kinh cần vương, cứ nói trong triều có gian thần là được.