Dân chúng đã hoàn toàn đánh mất lý trí, bọn họ cứ bắt được người đọc sách là đánh, hơn nữa lại càng lúc càng có nhiều dân chúng gia nhập vào, mấy vị đại nho này vốn còn đang nghĩ sẽ ổn định được thế cục nhưng thấy tình cảnh này, sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên trắng bệch.
Ào ào muốn chạy vào trong Văn cung Đại Ngụy.
Nhưng mà khắp nơi đều là người, số lượng người đọc sách lên đến hàng vạn, hoàn toàn không có bất kỳ sức chiến đấu nào, bị đánh đến kêu rên thảm thiết.
Mà những người đọc sách ở phía trong không bị đánh giờ phút này lại hoàn toàn tê liệt, toàn bộ đều tê liệt.
Hoảng loạn! Xấu hổ! Sợ hãi! Các loại cảm xúc chiếm cứ trong lòng bọn họ.
Cảnh tượng này sao không sợ hãi cho được?
Nhưng xấu hổ vẫn nhiều nhất.
Nhất là nghĩ đến vừa rồi bọn họ lại còn lớn tiếng hô hào, cái gì mà chiến đấu vì bách tính, lại còn dõng dạc như vậy, nhiệt huyết sôi trào như vậy.
Kết quả là bách tính người ta vốn dĩ không cảm kích. Không cảm kích thì cũng thôi đi, còn đánh bọn họ nữa? Sự sỉ nhục này đúng là cả đời khó quên.
Mặt bọn họ đỏ như máu, đến cả cảm xúc muốn tự sát cũng có.
Mà những người đọc sách hùa theo đến đây đã bắt đầu phát hoảng khi bị bách tính tấn công.
“Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, đánh nữa là chết đó.”
“Ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi, các vị đừng đánh nữa, ta không chịu nổi nữa rồi.”
“Chân ta gãy rồi, chân của ta gãy mất rồi!”
“Ta không chịu được nữa, đánh nữa là chết đó.”
“Không liên quan gì tới ta đâu, Không liên quan gì tới ta đâu, là có người gọi ta đến chứ không phải ta muốn đến.”
“Là do Triệu nho gọi ta đến, là do Triệu nho gọi ta đến, ý của ta vốn không định đến, các vị bách tính đừng đánh nữa.”
Tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, bách tính ra tay cực kỳ hung ác, trước quyền cước đấm đá, những người đọc sách này đúng là sống không bằng chết mà.
Bát Môn Kinh binh nhìn tất cả rồi trầm mặc không nói gì, chẳng qua trong ánh mắt họ lại hiện lên vẻ khoái chí.
Sao bọn họ có thể không ủng hộ Hứa Thanh Tiêu được chứ?
Vẫn là câu nói kia.
Tướng sĩ Đại Ngụy ở bên ngoài máu nhuộm sa trường.
Thế mà nho sinh Đại Ngụy lại ở trong nước gây ra hỗn loạn.
Con mẹ nó chuyện này làm sao người ta có thể chấp nhận cho được? Còn mưu toan muốn lừa gạt mọi người? Bây giờ thì hay rồi ha? Gieo gió gặt bão rồi ha.
Cái này gọi là đáng đời đấy.
“Thống lĩnh! Dân ý bạo loạn, sao không ra tay ngăn lại, ngài còn đứng ở đây làm gì? Sao không mau ngăn cản mọi người lại?”
Có đại nho nhìn về phía thống lĩnh Kinh môn.
Lớn tiếng nổi giận nói.
Ông ta nổi giận mẳng thống lĩnh kinh mô sao quá lạnh lùng.
“Ngậm miệng lại cho lão tử.”
Thống lĩnh Kinh môn mở miệng mắng lại một câu.
Sau đó hắn nhìn qua đám người đang hỗn chiến nói:
“Bát Môn Kinh binh nghe lệnh.”
“Giữ gìn trật tự, chú ý an nguy của bách tính, không được để cho dân chúng chịu tổn thương, bách tính là chỗ dựa kiên cường nhất của người đọc sách.”
Thống lĩnh Kinh môn mở miệng nói một câu làm cho sắc mặt của những người đọc sách ở đây cũng đỏ lên, thậm chí còn có không ít người đọc sách tức đến ngất xỉu, nhất là khi nghĩ đến câu nói vừa rồi.
Còn chiến đấu vì dân chúng?
Chiến đấu vì con mẹ nó thì có.
Quá nhục nhã, đây là một nổi nhục nhã vô cùng to lớn.
Phụt.
Có đại nho nôn ra máu rồi ngất đi, lúc này đại nho bên cạnh cũng luống cuống, ông ta cũng muốn ngất xỉu chứ, nhưng vấn đề là ông ta không xỉu nổi.
Ngay lập tức, trận hỗn chiến lại bắt đầu một lần nữa, tiếng kêu thảm thiết của những người đọc sách cũng truyền vào khắp Văn Hoa điện.
Mà bên trong Văn Hoa điện, các võ quan đều cười ha hả, trông có vẻ hả hê đứng nhìn tất cả.
Mà cùng lúc đó.
Văn cung Đại Ngụy.
So với sự hỗn loạn của hoàng cung Đại Ngụy.
Ở Văn cung Đại Ngụy thì có trật tự hơn nhiều.
Hàng vạn bách tính đi đến Văn cung Đại Ngụy. Dân chúng không xông vào náo loạn Văn Cung mà là nhìn về phía Văn cung Đại Ngụy với ánh mắt lạnh như băng, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ tức giận.
Mà những người đọc sách bên trong Văn cung không hiểu sao ai nấy đều cảm thấy chột dạ, đối mặt với ánh mắt của mấy vạn bách tính, ai mà không chột dạ chứ?
Giờ khắc này.
Từng nhánh Kinh binh xuất hiện bao vây toàn bộ Văn cung Đại Ngụy.
Rất nhanh sau đó, ba bóng dáng đã xuất hiện.
Là thừa tướng Đại Ngụy Trần Chính Nho!
Lễ bộ Thượng thư Vương Tân Chí!
Hộ bộ thượng thư Trương Tĩnh!
Ba người này xuất hiện ở bên ngoài Văn cung Đại Ngụy, mang theo một vạn Kinh binh bao vây toàn bộ Văn Cung Đại Ngụy.
“Truyền lệnh của Hứa đại nhân!”
“Giam quốc tặc Bồng nho!”
“Giam quốc tặc Trương Ninh!”
Khi Trần Chính Nho vừa đến thì một giọng nói vang dội cũng vang lên.
Ánh mắt Trần Chính Nho lạnh lẽo, vừa mới lên tiếng là xưng ngay từ quốc tặc.
“To gan!”
“Trần Chính Nho, ngươi điên rồi hay sao? Lại dám xưng Bồng nho là quốc tặc?”
“Tên Hứa Thanh Tiêu kia có phải đã điên rồi hay không? Thiên địa đại nho của Văn cung Đại Ngụy chúng ta hắn cũng dám sỉ nhục là quốc tặc!”
“Điên rồi, điên rồi, Trần Chính Nho ngươi điên rồi.”
“Ngươi có biết đây là chỗ nào không? Văn cung Đại Ngụy! Ngươi dẫn theo binh lính vào cung đây chính là đã phạm vào đại tội. Ngươi thân là đại nho vậy mà lại không tuân theo thánh nhân, uổng cho ngươi là người đọc sách.”
Bên trong Văn cung, từng tiếng hét to vang lên.
Bọn họ nổi giận mắng chửi Trần Chính Nho, phẫn nộ không gì bằng.
Chỉ vì Trần Chính Nho đã sỉ nhục Bồng nho là quốc tặc.
Nhưng Trần Chính Nho lại chỉ cười lại không thôi.
“Khi đại nạn tới, tướng sĩ Đại Ngụy đang máu nhuộm sa trường đến chết mới thôi, văn võ cả triều đình Đại Ngụy đều đang dốc hết sức lực để bảo vệ quốc gia.”
“Còn Văn cung Đại Ngụy thì đang làm gì? Bồng nho đang làm gì? Trương nho ngươi đang làm gì? Công kích Hứa đại nhân, dẫn động dân ý, vọng tưởng tạo nên nội loạn.”
“Đây không phải là quốc tặc!”
“Vậy đây là gì?”
“Bồng nho!”
“Ngươi là đồ già mà không chết!”
“Cút ra đây!”
“Nếu không!”
“Kinh binh nghe lệnh!”
“Giết!”
Giọng Trần Chính Nho kịch liệt, tâm tình cực kỳ kích động.
Thừa tướng đương triều!
Đại nho Văn cung!
Hôm nay ông ta! Mang theo lòng giết nho!
Đến đây!
Mà bên trong Văn cung Đại Ngụy.
Đám người cũng không nhịn được mà sửng sốt.
Bọn họ cảm nhận được sát ý của Trần Chính Nho.
Không ít đại nho nuốt nước bọt.
Không hiểu sao có hơi... sợ hãi.