Có người lấy lại tinh thần, không kìm được lên tiếng hỏi.
Lý Hâm không trả lời, chỉ vỗ tay một cái.
Lập tức, ở ngoài viện liền có mấy người gia bộc mang tới một phiến đá, bên trên có một tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng chỉ viết hai chữ 【 An Quốc 】
Khi áp đề của phủ quân xuất hiện, ánh mắt mọi người nối nhau tập trung lên trang giấy trắng.
Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc, không ngờ đề phủ quân đoán, vậy mà cũng không khác gì lão sư mình đã đoán trước đó.
Xem ra lão sư của mình cũng có tý gì và này nọ đấy.
"Đề an quốc sao? Cũng rất hợp với tình cảnh.”
"Ừ, Vương triều Đại Ngụy lập quốc được hơn bảy trăm năm nay, võ đế thất phạt, vẫn không thể cứu vãn được như cũ, quốc gia xã tắc lung lay sắp đổ, đề an quốc, hợp tình hợp lý."
"Nếu lấy dẹp quốc an nước làm đề, ngẫm tới thì phương bắc vẫn như trước không an bình mấy."
Tiếng bàn tán vang lên, mọi người thì thào lẩm bẩm, nhìn hai chữ an quốc, trong lòng bọn họ cảm khái muôn vàn.
Nhiều thế hệ văn nhân, đơn giản chính là tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Quốc gia không yên, sao thịnh thế được?
Nếu không có thịnh thế, thì đọc sách thế nào được?
"Chư vị, đây là đề mà gia phụ đoán được, hôm nay mời chư vị tới đây, cũng là để tự do thỏa thích nói về đề này."
"Đương nhiên cụ thể có phải hay không, phải đợi đến khi kì thi phủ bắt đầu mới có thể biết được, gia phụ cũng chỉ đoán được tầm khoảng đấy thôi."
"Các vị đang ngồi ở đây, nghĩ ra được thì có thể nói, nói chuyện thoải mái với nhau, trao đổi với nhau."
Lý Hâm chỉ vào giấy trắng lên tiếng.
Mà ở chỗ ngồi, Vương Nho nhấp một hớp rượu trái cây, hạ thấp giọng nói chuyện với Hứa Thanh Tiêu.
"Lý Hâm công tử cũng muốn tham gia thi phủ, đề này chắc tám chín phần là do phủ quân hết lòng suy nghĩ mới ra được."
Vương Nho hạ thấp giọng nhắc Hứa Thanh Tiêu, bảo hắn dụng tâm lắng nghe và cân nhắc.
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, cũng hiểu được mục đích chủ yếu của buổi yến tiệc này.
"Con trai phủ quân cũng phải tham gia thi phủ, xem ra đúng thật bệ hạ rất quan tâm đến lần thi phủnày."
"Nói ra áp đề, bảo mọi người tham khảo, không chỉ là nghiệm đề và mở rộng tư duy thôi."
"Cổ nhân cũng không phải người ngốc."
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu chớp mắt cái đã đoán ra được vài điều.
Lý Hâm mời mọi người tới đây dùng cơm, lấy tiếng thơm là phủ quân áp đề, để nhắc nhở mọi người, ngoài ra còn một mục đích khác, làm như vậy là để nghiệm chứng tự đề, cùng mới mở rộng tư duy.
Chắc là Lý Hâm đã viết xong luận án tương ứng rồi, muốn xem mạch suy nghĩ của mọi người có phải giống nhau hay không, hoặc là từ đó chọn ra được phương án tối ưu.
Nhấp một ngụm rượu, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói gì nhiều, hắn đối với cái đề này cũng có mạch suy nghĩ nhất định rồi, nhưng mà có được hay không thì không biết, trước hết cứ nghe mọi người nói xem như thế nào.
"Lý công tử, chư vị công tử, đề an quốc, đúng là ta cũng có một chút kiến giải thật."
Có người lên tiếng.
Người có thể bước chân đến cái yến hội này, đều là có uy tín và danh dự, đọc sách đã mấy năm, nếu có thể có được danh tiếng, đương nhiên cũng là chuyện tốt.
Theo lời hắn nói, mọi người sôi nổi gật đầu, Lý Hâm càng cười nói: "Mời Tuân công tử nói, chúng ta sẽ chăm chú lắng nghe."
Người này mặc một bộ trường bào màu xám đen, buông chén rượu xuống, nhìn mọi người nói.
"Cái gọi là an quốc, ý nghĩa là bình định quốc gia."
"Nhưng, Võ đế đã bảy lần Bắc Phạt, phải ngậm hờn nơi Hãn Hải, biên cương loạn lạc, man di phương Bắc luôn dòm ngó Đại Ngụy ta."
"Man di chưa dẹp được, biên cương chưa định, lấy cái gì an quốc?"
"Cho nên, tại hạ cho rằng, nếu đề thi Phủ đúng thật là an quốc, thì cốt lõi nằm ở bên ngoài."
Hắn lên tiếng, chữ nào cũng là châu ngọc, mượt mà tròn trịa, đầy ắp tình cảm, tràn ngập phẫn nộ đối với biên cương loạn lạc, mầm họa man di.
Lời vừa dứt không ít người gật đầu, đều là tán thành.
"Tuân công tử nói rất đúng, Lý mỗ cũng suy nghĩ như thế, bên ngoài loạn lạc không ngừng, quốc gia dùng cái gì mà yên ổn."
"Sỉ nhục ở Tĩnh thành vẫn còn đấy, mối hận man tộc, khắc ghi tận tâm khảm."
Lý Hâm bùi ngùi, hắn tán thành theo lời của đối phương.
Mà nhờ hắn cầm đầu tán thành, lời của mọi người từng bước vang lên.
"Ừ, man di chưa diệt xong, sao an quốc, biên cương không ổn, là thịnh thế nói suông."
"Đúng vậy, trong thời Võ đế, nếu không có trận tuyết lớn đấy, man di đã bị diệt từ lâu, đúng thật là trời không chiều theo lòng người."
"Bây giờ bệ hạ đăng cơ, có lẽ cũng phải gây dựng sự nghiệp một phen, nếu có thể diệt được tận gốc mối họa man di, là phúc của Đại Ngụy, chỉ sợ khó nhổ được tận rễ, lại rước lấy nỗi nhục Tĩnh thành, đó chính là có tội với trời cao. ”
"Từ xưa đến nay chưa từng nghe thấy việc nữ tử xưng đế, mở ra nguyên thủy vạn vật, trở thành chuyện kỳ lạ lưu danh thiên cổ, cũng không biết là có thể nổi danh được hay không."
Mọi người bàn tán, có lẽ là uống không ít rượu, lời nói càng ngày càng càn rỡ, quy mô cũng càng lúc càng lớn.
Hứa Thanh Tiêu vội vàng ho khan một tiếng, bưng chén rượu lên nói.
"Chư vị, sỉ nhục của nước Đại Ngụy, vẫn ghi tạc trong lòng, nhưng chúng ta cũng đừng nản lòng, lẽ ra phải nhớ lấy nỗi sỉ nhục này, vì nước đền đáp, vì quân phân ưu, vì dân chúng tạo phúc, nào, cùng uống một chén."
Hứa Thanh Tiêu cất to giọng nói.
Nếu còn để cho bọn họ nói tiếp, chắc nói miết nói mãi rồi bắt đầu nói khịa hoàng đế luôn mất.
Nhỡ đầu sự tình truyền đến tai hoàng đế, mình vô duyên vô cớ bị liên lụy thì lại phiền toái.
Mặc kệ hoàng đế bây giờ tính cách thế nào, có nghe lời trung ngôn hay không, dù sao cứ phải sống yên đừng tìm đường chết.
Hứa Thanh Tiêu nói những lời này xong, mọi người đều cảm hóa, nối đuôi nhau nâng chén lên cộng ẩm.
Nhưng mà khiến cho Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc chính là.
Liên quan đến hoàng đế, hình như mọi người cũng không phải đặc biệt quan tâm lắm, nhất là Lý Hâm, theo lý thuyết hắn là con trai của phủ quân, càng thêm bận tâm đến thứ này, lại không có bất kỳ dấu hiệu ngăn cản nào.
Thiết nghĩ chắc là lời nói của văn nhân khá là tự do.
Nhưng mà cho dù là thế nào, Hứa Thanh Tiêu vẫn phải cẩn thận một chút, tránh việc họa từ miệng mà ra.
Sau khi uống rượu, mọi người tiếp tục nói về chủ đề an quốc.
Nhưng hầu hết đều vẫn bàn đến chủ đề trọng tâm là ngoại tộc xâm lược.
Hứa Thanh Tiêu lặng thinh không nói, chỉ chăm chú lắng nghe, có điều trong lòng cũng có suy nghĩ của chính mình.
Lời mọi người nói đều rất có đạo lý, nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lại cảm thấy, chắc hẳn không phải ý này.
Dù sao thì nếu đúng thật là ý này, thì vị kia cũng đừng làm hoàng đế nữa.