Giờ khắc này.
Quốc đô Đại Nguỵ.
Trong Văn Hoa điện.
Sau khi chiến báo Bắc Dương hầu truyền tới.
Tất cả mọi người có mặt trong đại điện cùng nhau dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Thủ Nhân! Ngươi…vậy mà đồ thành rồi?”
“Thủ Nhân, ngươi đồ thành rồi?”
“Chuyện này!”
Bách quan trong đại điện, gần như sau khi nhận được tin Bắc Dương hầu đồ thành, mới biết được thế mà Hứa Thanh Tiêu lại hạ lệnh đồ thành.
Chuyện này, Hứa Thanh Tiêu vốn luôn giấu diếm bọn họ, nay nghe được, bách quan tất nhiên trở nên huyên náo.
Đám người An Quốc công hoàn toàn ngơ ngác ra tại chỗ.
Bọn họ biết Hứa Thanh Tiêu là một người ra tay độc ác, nhưng thực sự không ngờ tới, Hứa Thanh Tiêu thế mà ra lệnh đồ thành.
Đám người Trần Chính Nho, Vương Tân Chí càng là dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Đặc biệt là Trần Chính Nho, ông ta vẫn luôn suy nghĩ, Hứa Thanh Tiêu sẽ dùng cách gì để giải quyết trận chiến với Trần quốc, nhưng không thể ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu ấy vậy mà lại dùng cái cách đồ thành thế này.
Đối diện với lời chất vấn của bách quan, cùng với những ánh mắt không thể tin được kia, Hứa Thanh Tiêu lại thản nhiên như không.
“Truyền quân lệnh của ta, một thành không hàng, đồ một thành, mười thành không hàng, đồ mười thành, Trần quốc có bảy mươi hai thành, nhưng chỉ cần hai mươi thành không hàng, thì cho dù sau này Trần quốc cúi mình xin thua, cũng sẽ giết đến cùng.”
“Trên có Quốc quân, dưới có bách tính, bất kể già trẻ, bất kể nam nữ, chém sạch!”
Hứa Thanh Tiêu mở lời, hắn đã hạ lệnh xuống, trong lời nói tràn ngập sự lạnh lùng.
Nhưng ngay lập tức, Trần Chính Nho lên tiếng rồi.
“Khoan đã!”
Trần Chính Nho tạm thời cắt ngang, ông ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, hít sâu một hơi, nhìn hắn mà nói.
“Thủ Nhân, chuyện đồ thành, liên luỵ quá lớn, nếu như ngươi chỉ đơn giản giết người dân, Văn cung Đại Nguỵ cùng lắm sẽ dùng văn chương để lên án ngươi, còn nếu như ngươi đồ thành, thì không chỉ đơn giản là Văn cung Đại Nguỵ tới quấy rầy ngươi, mà người trong thiên hạ cũng không tha cho ngươi, sẽ rất khó cho bệ hạ để bảo vệ ngươi đó.”
Trần Chính Nho quả thật không ngờ tới, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng lại hung tàn như vậy, hơn nữa cũng không bàn với bất kì ai, trực tiếp hạ lệnh cho Bắc Dương hầu đồ thành.
Giết hại dân thường là tội lớn.
Đồ thành tội lại càng lớn.
Đây là chuyện thiên lý bất dung.
Hứa Thanh Tiêu giết người dân, có thể xem như rung cây dọa khỉ, chuyện này hoàn toàn không có bất cứ vấn gì cả, cũng chỉ có mình Văn cung có thể vạch lá tìm sâu mà thôi.
Nhưng đồ thành không giống vậy, sát hại thường dân tay không tấc sắt, đây là đại kị.
Không nói tới việc ảnh hưởng tới số mệnh quốc gia, vấn đề chính là có thể dấy lên cơn thịnh nộ của toàn thiên hạ, thậm chí vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên sẽ nhịn không được nữa mà ra mặt gây khó dễ.
Đại Nguỵ là vương triều.
Bình thường mà nói, đánh Trần quốc đã là lấy lớn hiếp bé rồi, đánh một trận thôi là đủ rồi, nếu như đồ thành, có khả năng cao liên luỵ đến việc một vương triều thực sự sẽ ra tay.
Lui một vạn bước mà nói.
Thực ra những điều này không việc gì cả, cùng lắm giết hết rồi thì thôi, nhưng vấn đề là, chỉ huy lần này lại là Hứa Thanh Tiêu, điều Trần Chính Nho lo lắng không phải gì khác, mà là đến lúc đó liệu có người nào tới gây phiền phức với Hứa Thanh Tiêu không.
Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, người đọc sách trong thiên hạ vung ngòi bút lên án, dưới loại áp lực như vậy, nó không còn là trò đùa nữa đâu.
Đồ một thành thì thôi.
Tuyệt đối không được phép đồ tới thành thứ hai.
Càng nghiêm trọng hơn ý của Hứa Thanh Tiêu là muốn đồ quốc luôn chứ.
Đối diện với lời của Trần Chính Nho, ánh mắt bình tĩnh của Hứa Thanh Tiêu nhìn thẳng vào Trần Chính Nho.
“Trần thượng thư.”
“Hứa mỗ đồ thành, là vì bách tính Đại Nguỵ nên mới làm vậy.”
“Giết! Là bởi vì không giết nữa!”
Ngữ khí của Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt hắn, phản chiếu lên sự kiên định vô cùng.
“Thủ Nhân, trận này nếu như đồ thành, ắt sẽ đem tới ảnh hưởng rất lớn với ngươi, tới lúc đó chỉ sợ đến bệ hạ cũng khó có thể bảo vệ được ngươi.”
Lúc Trần Chính Nho nói chuyện giọng nói có hơi run, ông ta khuyên bảo Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là, Hứa Thanh Tiêu nhìn ông ta.
Giọng nói vô cùng bình tĩnh nói.
“Trần thượng thư.”
“Đại Nguỵ không thể đánh thêm trận thứ hai nữa rồi.”
“Mục đích của trận chiến này, là để người trong thiên hạ nhìn thấy, sự điên cuồng của Đại Nguỵ.”
“Một là không đánh, hai là phải đánh thật ác.”
“Tâm ý ta đã quyết, hôm nay, cho dù có là bệ hạ tới đây, Hứa mỗ cũng quyết không thay đổi suy nghĩ.”
Hứa Thanh Tiêu sao có thể không hiểu những lời Trần Chính Nho nói.
Đồ thành!
Đây là chuyện thần tiên phẫn nộ, người trong thiên hạ sẽ muốn trừng trị hắn.
Nhưng vậy thì đã sao?
Việc giết người ngày hôm nay!
Là để cho ngày mau không phải giết chóc nữa!
Nếu như không đồ thành, sao có thể thực sự đe doạ toàn bộ bọn chúng đây?
“Thủ Nhân, nhất định sẽ có cách khác, việc đồ thành là xúc phạm tới Nhân đạo đó.”
“Ý của ta đã quyết!”
Hứa Thanh Tiêu coi như không nhìn thấy ý kiến của Trần Chính Nho.
Một khi đã chọn việc giết rồi, thế thì đồ một thành hay đồ mười thành, cũng chẳng có ý nghĩa gì khác biệt.
Giây phút đó.
Thiên chỉ đốt thành tro.
Trần Chính Nho sau khi nhìn thấy một màn này, hoàn toàn rơi vào trầm mặc rồi.
Người của Binh bộ cũng yên lặng không nói.
Vài vị Quốc công nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, cũng không biết nên nói cái gì.
Hứa Thanh Tiêu…đúng thật là vạn cổ kì nhân mà.
Mỗi lần làm việc gì, đều vượt khỏi tưởng tượng của người thường.
Nhưng bỗng nhiên quay đầu nghĩ lại.
Mỗi lần đều rơi vào tình huống bế tắc, mà những hành vi kiểu Hứa Thanh Tiêu, chính là cách duy nhất để phá vỡ tình hình.
Mặc dù cách làm quá quyết liệt, nhưng bất kể thể nào, đều có thể phá vỡ thế cục.
“Bỏ đi!”
Trần Chính Nho than thở mấy tiếng, ông ta không nói thêm lời nào nữa.
Mà cùng lúc đó.
Tin tức đồ thành cũng truyền tới vương cung Ti Long.
Sứ giả các nước cũng ngơ ra tại chỗ.
Ti Long vương càng ngơ ngác nhìn chằm chằm người đưa tin đứng trước mặt hắn ta.
“Hứa Thanh Tiêu…dám đồ thành ư?”
“Hắn điên rồi sao?”
Giọng nói của Ti Long vương có hơi run rẩy, hắn ta ngàn tính vạn tính, cũng chưa từng tính tới việc Hứa Thanh Tiêu sẽ đồ thành.
Sức mạnh lớn nhất của Trần quốc là gì?
Chính là từ trước tới nay, bọn chúng hận Đại Nguỵ, vô cùng hận Đại Nguỵ, cực kì thù địch Đại Nguỵ.
Thế nên con dân Trần quốc, đều đồng tâm hiệp lực, đối khác với Đại Nguỵ.
Quốc dân đồng lòng.