“Nhưng trên thực tế, lão thần dám đảm bảo, thứ nhất, Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không dám tiếp tục đồ thành nữa, nhiều nhất là ba thành, đây là giới hạn của Hứa Thanh Tiêu rồi, bởi vì nếu như đồ sát nhiều, cho dù là vương triều Đại Ngụy muốn bảo vệ Hứa Thanh Tiêu, cũng không thể tránh được miệng lưỡi của thiên hạ.”
“Thứ hai, nếu như vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà ra mặt, quân Đại Ngụy đương nhiên không dám ngông cuồng, đến lúc đó sĩ khí của quân Đại Ngụy tụt dốc, trận chiến này bọn chúng thua chắc rồi.”
“Đồ thành, hừ, tự đào hố chôn mình.”
“Có điều, vẫn phải xin vương thượng, lập tức liên lạc với vương triều Đột Tà cùng Sơ Nguyên, đồng thời cho người phát tán tin tức rộng rãi ra ngoài, có như vậy, mới có tác dụng khống chế quân Đại Ngụy.”
Lâm đại nhân vô cùng tự tin.
Mà lòng tự tin của mọi người cùng từ từ quay trở lại.
Ti Long vương sau khi suy nghĩ một lần, không thể không vui mừng nhìn qua nói.
“Được, nếu đã như vậy, bây giờ cô đi tìm vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên ngay, còn về việc phát tán tin tức ra ngoài, bèn toàn quyền giao cho Lâm đại nhân vậy.”
Ti Long vương cũng cảm thấy, rất có lý, tất nhiên không thể chờ thêm được nữa.
“Thần, lĩnh chỉ.”
“Chư vị sứ giả cũng cần phải giúp đỡ nhiều thêm, cứ chỉ dựa vào một mình Ti Long quốc khó có thể để cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, cần phải có sự đồng tâm hiệp lực từ các vị.”
“Nhớ kỹ, từ từ khuếch đại chuyện này lên, thêm chút mắm dặm chút muối.”
Người kia gật đầu, ông ta vốn là văn thần, muốn lan truyền việc này ra ngoài thì cực kỳ đơn giản, chẳng qua cần tới sức mạnh của chư quốc.
“Được, Lâm đại nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho bọn ta.”
“Ừm, chuyện nhỏ mà thôi.”
“Không vấn đề gì, Lâm đại nhân cứ yên tâm.”
Chúng sứ giả gật đầu, về mặt biến sự thật trở nên khoa trương hơn một chút ấy mà.
Bọn họ hiểu.
Hiểu rất rõ luôn.
Lúc này, Ti Long vương đã rời đi, chúng quan cũng rời đi, còn về sứ giả chư quốc, cũng đang ồn ào viết thư, muốn cùng nhau đối chiến với Hứa Thanh Tiêu.
Nửa canh giờ sau.
Đúng vậy.
Đúng nửa canh giờ sau.
Thành thứ hai của Trần quốc bị phá rồi.
Trần quốc vốn cho rằng, thành thứ hai ít nhất cũng có thể thủ được một canh giờ, nhưng dưới sự phối hợp của Kỳ Lân quân và Thiên Tử quân, cùng với quân viện trợ của phiên vương.
Nửa canh giờ, cổng thành thứ hai bị phá vỡ.
Tiếng kêu la khóc lóc vang trời, cùng vào ngay phút ấy vang lên.
Trên thực tế, Trần quốc quả thực không phải yếu ớt như vậy, nguyên nhân chính là do bị ba quân dọa sợ mất rồi.
Giờ này phút này, bóng dáng của ba quân Đại Ngụy, trông giống y như chiến thần chui lên từ địa ngục vậy, người nào cũng mang theo ánh mắt quyết tử, mỗi người đều giống như một kẻ điên vậy, không thiết sống nữa mà công thành.
Dưới tình huống như vậy, tướng sĩ Trần quốc sớm đã bị dọa vỡ mật rồi, đặc biệt là việc Đại Ngụy đồ thành, tướng sĩ thành thứ hai tận mắt chứng kiến mà.
Vốn đã có chút lo sợ, cộng thêm bách tính trong thành chạy tán loạn, các kiểu khóc lóc kêu gào, càng khiến cho tâm trạng của bọn chúng thêm căng thẳng.
Cứ như vậy, trong khoảng thời gian nửa canh giờ, cổng thành của bọn chúng bị công phá.
Quân Đại Nguỵ giống như hồng thuỷ trào vào trong, giống y như thành thứ nhất, thấy người nào giết người đó, bất kể là thường dân hay không.
Cũng có một số dân thường, biết trước nhất định phải chết, cầm vũ khí lên phản kháng lại, muốn chém vài người.
Nhưng đáng tiếc là kỳ tích không thuộc về bọn họ.
Chiến đao của Kỳ Lân quân, còn hung tàn hơn cả của Đại Hoang quân.
Một đao đoạt mệnh.
Đây cũng xem như Kỳ Lân quân nhân từ, không có giày vò đối phương, mà là một đao chí mạng luôn, bọn họ chỉ vì chiến tranh, chứ không phải tâm lý có vấn đề gì.
Giết, vì ngày mai không giết chóc.
Chẳng qua quân Đại Ngụy không có thêm bất kì nhân từ nào nữa, bọn họ không hành hạ đối phương, nhưng cũng không thể nhân từ.
Đồ sát bắt đầu, hầu như là một trận đồ sát đến từ một phía.
Thành thứ hai thất thủ.
Chiến báo truyền tới Trần quốc.
Quốc quân Trần quốc mặt mày âm u, hắn ta không nói gì cả, mà chỉ yên lặng đợi tin tức, đợi một tin tức tốt lành.
Muốn hắn ta đầu hàng ư?
Hắn ta nhất định sẽ không đầu hàng.
Bảy mươi hai thành, chẳng qua chỉ không còn hai thành nữa mà thôi.
Hắn ta mới không tin, Hứa Thanh Tiêu dám tiếp tục giết tiếp.
Lúc này, Đại Hoang quân cùng Kỳ Lân quân đến dưới cổng thành thứ ba.
Bọn họ đúng là không nghỉ ngơi phút nào, sau khi khống chế hoàn toàn thành thứ nhất, liền xuất hiện ở thành thứ ba luôn.
“Phụng lệnh triều đình, người hàng không giết.”
Quân Đại Ngố tập kết dưới thành.
Lâm Dương hầu lớn tiếng thét, khí thế bừng bừng.
Một khắc.
Thành thứ ba không có bất cứ hồi đáp nào.
Không có lời thừa thãi nào.
Đại quân kích sát.
Thành thứ ba tuyệt vọng.
Nhưng cho dù có tuyệt vọng đến mức nào, bọn họ cũng muốn đánh một trận.
Giết!
Vẫn không có bất cứ kỳ tích nào xuất hiện.
Nhưng thành thứ ba cũng xem như không tồi, kiên trì được nửa canh giờ nhiều thêm một khắc.
Đại quân vào thành.
Dễ như trở bàn tay.
Nơi nơi đều là máu, xác chết chất thành núi, chồng lại gần nhau, mùi máu tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, truyền tới tận trong quốc đô Trần quốc.
Bảy mươi hai thành, trong ánh mắt vô số bách tính tràn ngập tuyệt vọng và bi phẫn.
Quân Đại Ngụy, không thể cản ngăn!
Chiến hỏa lan đến ba tòa cổ thành.
Thành thứ tư.
Quảng Dương hầu lãnh binh giết tới.
“Phụng lệnh triều đình.”
“Đầu hàng không giết!”
Âm thanh giống như bùa đòi mệnh lại vang lên, thành thứ tư vẫn chưa khai chiến, bách tính trong thành đã khóc thét cả rồi.
Bọn họ lớn tiếng cầu xin quốc quân có thể ra mặt, mong chờ trên trời cho thần binh xuống, cứu giúp bọn họ khỏi biển lửa.
Bọn họ vốn muốn chạy, chỉ là Đại Nguỵ phái hai mươi vạn đại quân, khiến con đường lui của hai mươi thành đầu tuyến bị cắt đứt rồi.
Còn bách tính trong hai mươi thành phía hậu tuyến, bọn họ cũng trốn không được.
Trốn đi đâu giờ? Trốn tới quốc đô hả?
Cổng lớn quốc đô đã đóng rồi, không đời nào cho bọn họ vào thành đâu, lỡ như có kẻ gian trà trộn thì sao?
Không ai dám cược cả.
Cũng không ai dám chạy bừa.
Trận chiến này, bọn họ thực sự sợ hãi.
Thực sự sợ hãi.
Đại Ngụy giết đến mức trên dưới Trần quốc đều run lập cập.
“Đình chiến!”
Cũng vào lúc này đây, một giọng nói vang dội vang lên, là giọng nói của quốc quân Trần quốc.
Giọng nói này tràn đầy bất đắc dĩ, cùng đầy bi phẫn.
“Cô vương đồng ý nghị hòa cùng Đại Ngụy!”
“Đình chiến!”
Quốc quân Trần quốc không phải sợ rồi, hắn ta muốn kéo dài thời gian, nếu như cứ để quân Đại Ngụy tiếp tục đồ sát thẳng tay như vậy, thì cho dù vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên ra mặt.
Cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Bách tính của mười thành chết cả rồi, đây là chuyện thế nào? Đã không còn là chuyện bao nhiêu ngân lượng có thể giải quyết được vấn đề nữa.
Hắn ta muốn đình chiến.