Cũng trong lúc đó.
Hứa Thanh Tiêu đã đi xuống dưới lầu.
Hơn bốn trăm vị sứ giả ngoại tộc quốc chờ hơn nửa canh giờ.
Bầu không khí có chút áp lực.
Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, về phần dân chúng bên ngoài, cũng kích động hưng phấn hẳn lên.
"Chúng ta bái kiến Hứa đại nhân."
Hơn bốn trăm người đồng loạt đứng dậy, bái lạy với Hứa Thanh Tiêu.
"Ngồi đi."
Hứa Thanh Tiêu rất trực tiếp, khuôn mặt lạnh lùng, kêu mọi người ngồi xuống.
Lập tức, bốn trăm người lại ngồi trở lại vị trí cũ.
"Có một số lời, ta cũng không muốn nói dông dài, ta sẽ nói thẳng."
"Thứ nhất, lần này nước ngoại tộc tham dự buộc tội bản quan, trong vòng năm ngày, quốc quân hạ tội chiếu, đi tới Đại Ngụy, bái ba lần chí bái với Nữ đế, hành đại lễ khất tội, đồng thời thoái vị, do Lại bộ phái người xem xét chọn hoàng tử các nước làm tân vương."
"Thứ hai, lần này các ngoại tộc tham chiến, tất cả quốc quân tự sát tạ tội, văn võ bách quan tự sát tạ tội, không gây họa cho người nhà, người nào nửa đường rút lui, kể cả người giữa đường quy thuận, không phải chịu tội."
"Thứ ba, tất cả những nước ngoại tộc mở cửa thành, số lượng quân đội giảm bảy thành, để tránh phát sinh động loạn, nhưng vì bảo hộ an nguy chư quốc, giảm số lượng, để quân Đại Ngụy lấp đầy."
"Thứ tư, các nước ngoại tộc, xây dựng chức thiên quan Đại Ngụy, hiệp trợ các quốc gia xử lý đại sự quốc gia, cũng để tránh chuyện vì văn võ bách quan thiếu hụt mà xuất hiện nội loạn."
"Thứ năm, các nước ngoại tộc hàng năm dâng quốc khố ba thành, dâng lên vương triều Đại Ngụy, mãi mãi."
"Thứ sáu, thương nhân Đại Ngụy đi nước ngoài làm ăn, nhất định phải được hưởng ưu đãi."
"Thứ bảy, dân chúng Đại Ngụy đi tới các nước ngoại tộc ốc, nhất định phải bảo đảm an toàn cùng với các phương diện ưu đãi, nếu như có bất kỳ dân chúng Đại Ngụy nào gặp phải vấn đề gì ở nước ngoài, các quốc gia nhất định phải xử lý giải quyết trước tiên, nếu không sẽ truy cứu trách nhiệm tới cùng."
"Thứ tám, quan viên Đại Ngụy đi tới ngoại tộc đều là sứ thần, nhất định phải hưởng đãi ngộ vương tộc, không thể không bất kính."
"Thứ chín, các nước ngoại tộc thành lập Học đường Đại Ngụy, do học tử Đại Ngụy đi tới ngoại tộc tiến hành truyền đạo thụ nghiệp, tất cả chi phí do ngoại tộc tự bỏ ra."
"Thứ mười, tạm định! Nó sẽ được chế định cho phù hợp với hoàn cảnh quốc gia. ”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói ra mười điều kiện, đây là mười điều kiện Đại Ngụy chịu hàng.
Mỗi một điều kiện, không thể nói quá hà khắc, chỉ có thể nói rằng đây là chuyện người ta có thể làm được.
Trong nháy mắt, chư ngoại tộc quốc trợn tròn mắt.
Bọn họ biết, Đại Ngụy nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nhưng không nghĩ tới chính là, Đại Ngụy lại tàn nhẫn như vậy!
Một hơi đưa ra mười điều kiện, nhất là điều kiện cuối cùng, nghĩ không ra thì đừng nghĩ chứ.
Còn tạm định?
Đây không phải là kề dao trên cổ hay sao? Ngày nào đó chọc tới vương triều Đại Ngụy, người ta tùy tiện đặt ra yêu cầu cho ngươi, chém mình ngay tại chỗ, ai chịu được chứ?
"Hứa đại nhân, chuyện này có hơi quá đáng rồi đúng không?"
"Hứa đại nhân, chúng ta đã hàng rồi, ngài còn muốn quốc quân ta tự sát hay sao?"
"Văn võ bách quan đều giết? Hứa đại nhân, chỉ sợ là không được. ”
"Đóng quân ở nước ta, vậy nước ta chẳng phải là ..."
Từng tiếng nói vang lên, có vẻ vô cùng huyên náo.
Cũng vào lúc này, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
“Câm miệng!”
Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhìn lướt qua mọi người.
Sau đó ngữ khí lạnh như băng nói.
"Bản quan không phải thương lượng, mà là đến thông báo cho các ngươi."
"Cho các ngươi thời gian một ngày, thông báo cho quốc quân của các ngươi."
"Nếu chấp nhận, ngày mai Lễ bộ sẽ ký kết điều khoản với đám các người."
"Không chấp nhận, ngày mai quân Đại Ngụy sẽ đích thân đến tìm quốc quân các ngươi nói chuyện cho rõ."
"Còn nữa, nhớ kỹ."
"Quốc gia yếu thì không có ngoại giao."
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng vô cùng.
Mười điều kiện này, quả thật mỗi một điều đều làm cho người ta không cách nào tiếp nhận được, quả thực là hiệp ước sỉ nhục nước mất chủ quyền.
Nhưng vậy thì sao?
Đám ngoại tộc này, có tư cách đàm phán sao?
Hứa Thanh Tiêu không cho bọn họ thời gian tiếp tục dông dài.
Trực tiếp rời khỏi đây luôn.
Đám người này xứng đáng lãng phí thời gian của mình sao?
Câu trả lời quá rõ ràng.
Không xứng.
Hứa Thanh Tiêu rời đi, dưới sự kinh ngạc và chấn động không gì sánh kịp của dân chúng, cứ như vậy rời đi.
Mười điều khoản lớn này quả thực là làm cho dân chúng phấn chấn vô cùng.
Chưa kể đã nâng cao uy quyền của Đại Ngụy, giải tỏa cơn tức không nói, chủ yếu hơn chính là, hung hăng kiếm được một khoản lời nữa.
Trong khách điếm.
Cố Ngôn đứng ở đầu cầu thang, ông đi ra lấy vài thứ.
Nghe xong mười điều khoản lớn này của Hứa Thanh Tiêu, cả người lại càng không biết nên nói cái gì.
Nếu những nước ngoại tộc này đồng ý, Cố Ngôn chỉ muốn lập tức chạy đi tìm Nữ đế nói một câu.
Thưa bệ hạ! Đại Ngụy lần này thật sự kiếm lời to rồi!
Trú quân! Cống nạp! Ưu đãi! Đặc quyền!
Tùy tiện như thế đã có thể làm cho tất cả ngoại tộc khóc tiếng hán luôn rồi.
Tùy tiện như thế đã có thể làm cho Đại Ngụy ăn no rồi.
Đại Ngụy lần này.
Thật là mẹ nó phát tài rồi.
...
Mười điều khoản lớn, hòa đàm tại khách điếm.
Chuyện này đã hoàn toàn truyền ra, dân chúng Đại Ngụy vô cùng hưng phấn và kích động.
Mười điều khoản này, mỗi một điều đều vô cùng hà khắc, nhất là điều cuối cùng, hiệp ước tạm định, căn cứ vào tình thế các quốc gia không giống nhau, từ đó sẽ từ từ thương nghị.
Ý tứ rất đơn giản, nếu một ngày nào đó ta thấy ngươi không thuận mắt, sẽ tặng cho ngươi thêm một điều khoản, như vậy ta sẽ sảng khoái, về phần ngươi có khó chịu hay không, không liên quan gì Đại Ngụy cả.
Chuyện hòa đàm tại khách điếm của Hứa Thanh Tiêu, làm cho dân chúng Đại Ngụy quả thực là mặt mày hớn hở.
Từ sau Bắc phạt, từ khi nào Đại Ngụy có khí phách như vậy? Từ khi nào lại được sảng khoái như vậy?
Trận chiến này, ngay từ đầu mọi người thật sự không muốn đánh, nhưng qua kỹ thuật thiên biến vạn hóa trong lời nói của Hứa Thanh Tiêu, trong thời gian ngắn chưa đến một tháng, toàn diện thắng lợi.
Đây là chiến quả hiếm thấy mà.
Đại Ngụy lần này thắng, không chỉ có thắng lợi, hơn nữa còn đứng chơi thu tiền.
Đương nhiên, điều khoản lần này, Hứa Thanh Tiêu cũng có đối đãi khác.
Như với những nước căn bản không có tham chiến, hoặc là lúc tham chiến cũng tích cực hưởng ứng Đại Ngụy, Hứa Thanh Tiêu không quá mức hà khắc, hơn nữa còn cho một chỗ tốt nhất định.
Chỉ là những chỗ tốt này, cũng không phải là chỗ tốt trên ngân lượng, mà là ở lĩnh vực phát triển của một số quốc gia, ví dụ như đem một số nơi phân chia cho các quốc gia này, gia tăng diện tích đất đai của bọn họ, đồng thời áp chế thực lực địch quốc để có được một trạng thái cân bằng.
Nhưng có ba điểm, Hứa Thanh Tiêu đối xử bình đẳng.
Trú thương, trú quân, ưu đãi đặc quyền.