"Các ngươi đều nghĩ sai rồi, theo lão phu thấy, đây hẳn là Bắc Phạt sách, đúng không? Thủ Nhân. ”
An Quốc công cũng mở miệng.
Mọi người đối với giấy Tuyên Thành trong tay Hứa Thanh Tiêu, thật sự là tràn ngập chờ mong, vô cùng tò mò.
Nghe mọi người nói như vậy, Hứa Thanh Tiêu cười khổ một tiếng nói.
"Hạ quan không biết trả lời thế nào, thứ này, nói chuẩn xác hơn thì là kế hoạch phát triển tương lai của Đại Ngụy đó."
Hứa Thanh Tiêu cười khổ nói.
Lập tức, lục bộ thượng thư cùng hai vị quốc công cùng tỏ vẻ kinh ngạc.
"Sự phát triển trong tương lai của Đại Ngụy?"
Trần Chính Nho là người muốn xem trước tiên, chỉ là bị Cố Ngôn cướp trước một bước, nhưng An Quốc công nhanh tay lẹ mắt, ngăn cản hai người.
"Hai vị thượng thư, hôm nay Thủ Nhân mang tới là muốn trình cho bệ hạ, đợi đến khi thượng triều, đó là thứ gì cũng sẽ biết hết thôi, hiện tại cần chi tranh giành chứ."
"Ngộ nhỡ làm hỏng rồi, hoặc là làm rách, sau khi thượng triều còn cần sửa lại một lần nữa, như thế có phiền lắm không."
An Quốc Công nói thẳng, có chút tức giận.
Hai vị thượng thư không cảm thấy gì, ngược lại Lễ bộ thượng thư Vương Tân Chí mở miệng.
"Thủ Nhân, ngươi quả nhiên là trân bảo của Đại Ngụy chúng ta mà, mấy ngày nay ngày nào bọn ta cũng đều đang thương nghị chuyện Đại Ngụy phát triển."
"Chắc là ngươi chưa biết rõ đâu nhỉ."
"Chiến loạn nước phụ thuộc, quốc khố Đại Ngụy tăng lên ba trăm vạn lượng bạch ngân, trong đó chiến đao, chiến giáp, chiến mã, các loại lợi ích nhiều vô số kể, tạm tính một chút cũng đã lên đến gần ngàn vạn vạn lượng bạc rồi."
“Lần này Đại Ngụy chúng ta thật sự kiếm được số tiền lớn rồi, Cố Ngôn tên quỷ keo kiệt này, sống chết không lấy bạc ra, theo lý mà nói quốc khố Đại Ngụy có bạc, nên cải thiện quốc thể chứ?"
"Kêu y phát chút bạc làm tiền thưởng, sống chết không chịu, ba trăm vạn vạn lượng bạc, đừng nói một vạn vạn lượng bạc, cho dù là một ngàn vạn lượng bạc, y sống chết không lấy ra."
"Đừng chỉ nói Đại Ngụy muốn phát triển, Đại Ngụy muốn phát triển, nhưng hỏi y xem phương pháp phát triển như thế nào, lại nói không nên lời, Thủ Nhân, ngươi nói câu công bằng xem, Cố thượng thư có phải có vấn đề hay không?"
Vương Tân Chí mở miệng, ông có chút tức giận.
Từ sau khi thanh lý chiến lợi phẩm xong, toàn bộ Đại Ngụy đều rất vui vẻ, văn võ bách quan cũng cực kỳ vui vẻ, Đại Ngụy có tiền, mặc kệ đối với ai mà nói đều là một chuyện tốt.
Mà Lục Bộ vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể được sống vài ngày yên ổn, lại không ngờ, Cố Ngôn vẫn làm theo ý mình như trước, mặc kệ ai tìm y lấy bạc, y cũng đều sống chết không lấy ra.
Trước kia không có tiền, mọi người còn có thể hiểu được, hiện tại có tiền, mọi người phát hiện Cố Ngôn lão vương bát đản này thật sự rất keo kiệt.
Lại bộ, Hình bộ, Công bộ, Binh bộ không nói, dù sao cũng phải cho Lễ bộ chút bạc chứ? Hứa Thanh Tiêu sắc phong đại điện, các Hầu gia cộng thêm quốc công, cùng với sau khi Đại Ngụy chiến thắng, ngươi dù sao cũng phải làm chút chuyện chứ?
Ông cũng đã thương lượng với Nữ đế, tu sửa hoàng cung một chút cũng là quá đáng sao? Hiện tại quốc uy đều đã có rồi, nếu ngươi không tu sửa hoàng cung, đợi vài năm nữa, người ta đến Đại Ngụy, phát hiện chỉ có thế thôi?
Đây không thấy mất thể diện hay sao?
Vương Tân Chí vừa nói ra, chúng quan nhao nhao gật đầu, cho dù là Trần Chính Nho cũng không thể không gật đầu.
Lời này nói không sai, Cố Ngôn quá keo kiệt rồi.
Keo tới mức một sợi lông cũng không đụng vào được, không có tiền không cho, có tiền càng không cho, để cho loại người này nắm giữ của cải, tốt thì tốt, nhưng có phần làm người ta tức chết mà.
Nhưng vừa nói ra lời này, Cố Ngôn nhịn không được mở miệng.
"Hừ, không làm không biết củi gạo dầu muối đắt tiền, đừng nhìn quốc khố có nhiều bạc như vậy, thật sự nếu tính ra, chịu được mấy năm trời?"
"Lần đại chiến này, lương hưu quân sự có muốn cho hay không? Thưởng cho tam quân có phải là tiền không? Đại Ngụy còn cần phát triển, làm sao có nhiều tiền như vậy cho các ngươi giày vò. ”
"Thủ nhân, lão phu phải giữ thật kỹ số tiền này, chính là để cho ngươi sắp xếp, lão phu không có bản lĩnh gì khác, kiếm không được tiền, nhưng có thể giữ lại tiền cho ngươi."
Cố Ngôn không quan tâm mọi người nói thế nào.
Dù sao thứ bạc này, y nhất định phải giữ lại, không phải y sợ nghèo, mà là lo sợ cho Đại Ngụy vất vả lắm mới có bạc, như vậy càng nên quý trọng, phải hiểu khổ trước sướng sau.
Nhìn chúng thượng thư ầm ĩ, Hứa Thanh Tiêu vội vàng hòa giải.
"Chư công, chớ cãi nhau."
"Hạ quan mấy ngày nay, kỳ thật cũng đang suy nghĩ việc này, chờ sau khi thượng triều, chúng ta lại từ từ thương nghị, như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu ra mặt hòa giải, bách quan cũng không nói gì nữa, thể diện của ai cũng có thể mất, nhưng thể diện của Hứa Thanh Tiêu, bọn họ nhất định phải giữ cho rồi.
Bạc này dù sao cũng là Hứa Thanh Tiêu kiếm được.
"Được, lão phu tôn trọng Thủ Nhân ."
"Thủ Nhân, nếu người khác nói lời này, lão phu không để ý, ngươi nói lời này, lão phu nhận."
Mọi người mở miệng, coi như là đáp ứng.
Và như thế.
Trôi qua khoảng hai khắc đồng hồ, văn võ bách quan sớm đã đến đông đủ.
Mà vào lúc này, theo giọng nói của thái giám vang lên, sau khi tuyên bách quan vào điện.
Hứa Thanh Tiêu đi theo bách quan vào cùng.
Hắn vẫn đứng bên cạnh Hộ bộ thượng thư như trước, trước mắt đánh giặc đã xong rồi, chức vị Giám Quốc Thiếu Khanh tuy rằng không bị tước bỏ, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Vẫn là Hộ bộ Thị lang như trước, về phần hầu vị, còn chưa hoàn thành sắc phong, mọi người gọi một tiếng Hầu gia, kỳ thật cũng là quá khách khí rồi, chờ sắc phong kết thúc, sau này lên triều sẽ đi bên trái.
Lúc đi về phía đại điện, Cố Ngôn đè nén thanh âm, kéo Hứa Thanh Tiêu nói.
"Thủ Nhân, lão phu nói cho ngươi biết."
"Lần này quốc khố không phải ba trăm, chuẩn xác một chút mà nói, là bốn trăm hai, có điều một phần trong đó đều là vật trân bảo, cần bán từ từ."
"Hơn nữa lão phu đã kêu Hộ bộ tính toán kỹ, dựa theo thu nhập quốc khố của các nước phụ thuộc, mỗi năm có thể mang đến cho Đại Ngụy sáu vạn lượng bạc, tính cả bản thân Đại Ngụy một vạn lượng thu nhập, hơn nữa còn những thu nhập linh tinh khác, Đại Ngụy hiện tại mỗi năm cố định thu nhập tám trăm triệu lượng."
"Nếu như công trình guồng nước có thể mang đến tin tức tốt, thu nhập hàng năm của Quốc khố Đại Ngụy có thể đạt tới một tỷ lượng bạc, vị trí Hộ bộ thượng thư này, lão phu cũng định sẽ cáo lão hồi hương, cho ngươi lên làm."
Cố Ngôn mở miệng, chỉ nói sự thật với Hứa Thanh Tiêu, đương nhiên những con số này, Nữ đế cũng đã biết.