Đích xác, lúc trước Văn Cung gây sự, Hứa Thanh Tiêu đã để Trần Chính Nho xử lý, Trần Chính Nho là thừa tướng đương triều, cũng là Văn cung đại nho, thật sự mài đao xoẹt xoẹt rồi chém Trương Ninh thì chỉ là chuyện nhỏ. Giết một đại nho, Đại Ngụy chịu nổi.
Nhưng giết một vị thiên địa đại nho, Đại Ngụy chịu không nổi, Trần Chính Nho cũng không dám giết.
Như vậy Bồng Nho hoàn toàn có thể tiếp tục giằng co.
Nhưng hết lần này tới lần khác Bồng Nho lựa chọn thành thành thật thật đi vào đại lao.
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu chính là, Bồng Nho muốn tiếp tục tạo thế, tự mình tiến vào thiên lao, nếu bại trận, ông ta có thể mượn đề tài phát huy.
Nếu mình chiến thắng, vậy cũng có thể gây ra chút phiền toái cho mình.
Dù sao lúc đó quá bận rộn, làm sao có thời gian quản ông ta, cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều.
Hiện tại nghĩ kỹ lại, đích xác là mèo vờn chuột.
"Trẫm suy nghĩ hồi lâu, Bồng Nho nếu là muốn tìm khanh gây phiền toái, nếu như chỉ là lấy Sát hàng Đồ thành làm văn chương mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa gì."
"Bởi vì trận chiến này khanh thắng, chỉ cần đánh thắng, người trong thiên hạ sẽ không có gì để nói, về phần trong nước Đại Ngụy, trẫm phong hầu, tôn Tâm học, cũng là vì giảm bớt ảnh hưởng đồ thành mang đến."
"Nhưng tất nhiên Bồng Nho còn có thủ đoạn khác chờ khanh, ông ta mạo hiểm vào ngục, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Hứa Ái Khanh, chuyện này khanh không thể không đề phòng, chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất."
"Có điều khanh yên tâm, trẫm nhất định sẽ ủng hộ khanh."
Nữ đế mở miệng, nàng cũng nghĩ không ra, Bồng Nho rốt cuộc sẽ dùng thủ đoạn gì, đến tìm Hứa Thanh Tiêu gây phiền toái.
Dù sao trận chiến đã đánh thắng rồi, dân chúng Đại Ngụy ủng hộ Hứa Thanh Tiêu vô điều kiện, trong triều trên dưới cũng ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Mặc dù là người đọc sách mắng có hung đến đâu, nhưng sự thật bày ra trước mắt, đồ mười thành đổi lấy Đại Ngụy cường thịnh, điều này hoàn toàn nói lên được, nhân bất nhân đạo là một chuyện, quốc gia phát triển lại là một chuyện.
"Thần, đa tạ bệ hạ nhắc nhở."
Sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu càng lúc càng nghiêm túc, ngay từ đầu còn tưởng rằng là phải “xoạc” Nữ đế, nhưng không nghĩ tới chính là, Nữ đế lại thật sự cùng mình đàm phán chuyện nghiêm túc.
Hơn nữa chuyện đứng đắn này, mình còn không thể không đề phòng một tay.
Bồng Nho muốn tự mình ra tay, hơn nữa tuyệt đối không phải là tùy tiện mắng vài câu, nhất định là loại thủ đoạn đủ để cho mình thân bại danh liệt, hoặc là chết không có chỗ chôn.
Nhưng cụ thể là cái gì, Hứa Thanh Tiêu trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra, chẳng lẽ lại là dị thuật?
Điều này cũng không có khả năng đâu nhỉ?
"Chuyện thứ hai."
Nữ đế nhìn Hứa Thanh Tiêu, chậm rãi mở miệng.
"Bệ hạ xin nói, thần rửa tai nghe."
Hứa Thanh Tiêu thái độ đoan chính.
"Đại Ngụy thật sự cần một vị thánh nhân."
Nữ đế vừa lên tiếng, liền có chút kinh động lòng người, làm cho Hứa Thanh Tiêu hơi choáng váng.
Đang yên đang lành nói chuyện, đột nhiên nói một câu, Đại Ngụy cần một vị thánh nhân?
Ai mà không biết Đại Ngụy cần một vị thánh nhân, chỉ là tại sao nàng lại nói với ta? Thưa bệ hạ, ánh mắt của người là sao? Muốn ta trở thành một vị thánh?
Hứa mỗ ta muốn thành thánh là không sai, nhưng cũng không phải nói muốn thành thánh là có thể thành thánh đâu.
Hứa Thanh Tiêu quả thật có chút bối rối.
Không có ý gì khác, chuyện thành thánh bỏ qua một bên đi, nói về cảnh giới thiên địa Đại Nho này trước, muốn trở thành thiên địa Đại Nho phải cần đủ dân ý.
Mình bình loạn ngoại tộc, phong hầu, sát hàng đồ thành, tuyên chiến Đột Tà, chiếm được dân ý cực kỳ đáng sợ, nhưng vẫn không thể trở thành thiên địa Đại Nho.
Một là từ đầu tới cuối dân ý vẫn còn thiếu một chút, hai là cần một cơ hội, một cơ hội để cho mình đột phá nhất phẩm này.
Dân ý còn đỡ, mấy năm nay chuyên tâm phát triển Đại Ngụy một chút, nói không chừng khoảng nửa năm có thể đạt được đủ dân ý, nhưng cơ hội đột phá đến tứ phẩm này, Hứa Thanh Tiêu không tìm thấy.
Thời gian gần một năm hoặc hai năm, có thể trở thành thiên địa Đại Nho, đương nhiên đây là dự đoán tốt nhất.
Nếu thật sự bảo thủ thì dự đoán khoảng ba năm thôi.
Thậm chí là năm năm cũng được nữa.
Mình nhập học đến bây giờ cũng chưa được một năm, qua mấy tháng nữa cũng chỉ một năm.
Nghe khẩu khí này của Nữ đế là hy vọng mình bây giờ thành thánh.
Một năm đọc sách mà ta có thể thành thánh?
Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.
"Bệ hạ có ý gì? Thần, nghe không hiểu. ”
Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể giả bộ hồ đồ, hắn nghe không hiểu ý của Nữ đế.
Mà Nữ đế dường như biết Hứa Thanh Tiêu đang suy nghĩ cái gì, không khỏi mở miệng nói.
"Năm ngày sau, sắc phong đại điện, trẫm, sẽ dốc hết toàn lực giúp ngươi thành thiên địa đại nho."
Nàng nói như vậy.
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày, cũng không có gì kinh ngạc, bởi vì Nữ đế dám mở miệng như vậy, nàng là Nữ đế Đại Ngụy.
Nhưng nguyên nhân Hứa Thanh Tiêu nhíu mày rất đơn giản, thứ nhất, mình không cần đốt cháy giai đoạn, kỳ thật chậm một chút cũng không sao, sau khi dùng lục phẩm phá cảnh đan, mình hoàn toàn có thể đột phá đến võ đạo lục phẩm.
Lại trấn áp yêu ma trong cơ thể một phen, kéo dài một hai năm không khó.
Mà một hai năm thời gian này, mình có thể đọc sách trau dồi, hiểu được nhân sinh, từ đó thuận theo tự nhiên đột phá đến thiên địa đại nho.
Thăng chức quá nhanh, nếu như đốt cháy giai đoạn như thế có thể không tốt cho tương lai, đặc biệt là thánh cảnh.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
"Bệ hạ, vì sao lại gấp như vậy? Thật ra.... Thần, không vội.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời, nếu không phải trong tình hình cấp thiết, hắn muốn chờ một chút, thuận theo tự nhiên.
“Hứa ái khanh!”
"Đại Ngụy cần một vị thánh nhân, nếu không, Đại Ngụy sẽ gặp phải một nguy cơ chưa từng có."
"So với Bắc phạt còn nghiêm trọng gấp mười lần, có ảnh hưởng rất lớn đối với trẫm, đối với khanh cũng ảnh hưởng rất lớn."
Nữ đế mở miệng, ánh mắt nàng vô cùng kiên định, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Lời này vừa nói, làm cho Hứa Thanh Tiêu ngây ngẩn cả người.
Một nguy cơ chưa từng có trong lịch sử?
Nghiêm trọng gấp mười lần Bắc phạt?
Làm sao có thể?
Nghiêm trọng gấp mười lần Bắc phạt, như vậy nhất định phải là vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên bao gồm liên quân Man tộc phương bắc cùng đánh về phía Đại Ngụy.
Nhưng mặc dù là như thế, Đại Ngụy có thể trực tiếp phái ra võ giả nhất phẩm, tuy rằng Đại Ngụy trốn không thoát được vận mệnh bị diệt quốc, nhưng ít nhất Đại Ngụy có thể làm cho thế lực ba phương này chịu thiệt thòi lớn.
Đến lúc đó thế lực ba phương cũng sẽ tự giết lẫn nhau, cho nên loại khả năng này không lớn.
Chỗ tốt của thế chân vạc chính là, ai mạnh sẽ bị hai người khác đối phó, ai yếu sẽ được liên minh.