Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 862 - Chương 862: Tự Chứng Thành Công, Vả Mặt Trăm Vạn Người Đọc Sách, Giết Bồng Nho! (1)

Chương 862: Tự Chứng Thành Công, Vả Mặt Trăm Vạn Người Đọc Sách, Giết Bồng Nho! (1)

“Ta cho các ngươi một cơ hội.”

“Một cơ hội hối lỗi.”

"Chỉ cần bây giờ các ngươi rời khỏi kinh đô Đại Ngụy, an phân làm chuyện của mình, không nên nhúng tay vào việc này.”

“Hôm nay, các ngươi không có lỗi, tất cả đã qua, ta có thể không truy cứu.”

Lúc này, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên vang lên.

Hắn không để ý công kích của Bát Ngọc Thánh Xích, mà là nhìn trăm vạn người đọc sách ở kinh đô Đại Ngụy, nói như thế.

Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu có vẻ cao cao tại thượng, hắn đứng chắp tay, trong ánh mắt bình tĩnh, cũng lạnh nhạt, là thoải mái, càng là cao cao tại thượng.

Giọng điệu như vậy, cùng ngữ khí như vậy, làm cho vẻ mặt của trăm vạn người đọc sách đều biến đổi, mọi người nhíu mày.

Bọn họ vô cùng chán ghét, cực kỳ chán ghét Hứa Thanh Tiêu như vậy, cao cao tại thượng.

Cho dù Hứa Thanh Tiêu hiện tại đã trở thành Thiên Địa Đại nho, vậy thì như thế nào? Hứa Thanh Tiêu càng không giống người thường, bọn họ càng chán ghét.

“Chư vị, Hứa Thanh Tiêu đang sợ hãi.”

“Thánh khí hồi sinh, ngưng tụ lực lượng thánh nhân, phán xét Hứa Thanh Tiêu hắn, các ngươi có nhận ra không, Hứa Thanh Tiêu hắn còn đang phòng thủ, hắn căn bản cũng không dám tiếp nhận thánh khí phán xét, bởi vì hắn sợ hãi, hắn đã sợ rồi.”

“Đúng, Hứa Thanh Tiêu sợ rồi, hắn trở thành Thiên Địa Đại nho thì sao nào? Không thay đổi được chuyện hắn tu luyện dị thuật.”

“Nếu không tu luyện dị thuật, một người sao có thể phát điên như thế, giết hàng loạt người trong thành, đây là chuyện Nho gia có thể làm sao? Đây có phải là những người đọc sách ta dám làm sao?”

“Ha ha ha, Hứa Thanh Tiêu, nói cho cùng ngươi vẫn là sợ, ngươi thật sự sợ.”

Từng giọng nói vang lên.

Những người đọc sách này chẳng những không sợ Hứa Thanh Tiêu trở thành Thiên Địa Đại nho, ngược lại nhìn Hứa Thanh Tiêu không ngừng phòng thủ, cho rằng Hứa Thanh Tiêu vẫn còn chột dạ, có tật giật mình.

Loại ý nghĩ này quá cực đoan rồi.

Hứa Thanh Tiêu không có bất kỳ tức giận nào, bởi vì hắn biết đám người này sẽ chọn như thế nào.

Mà nói nhiều như vậy, chỉ là vì đào hố.

Lợi dụng tình thế, phải không?

Đỉnh cao đạo đức, phải không?

Hứa Thanh Tiêu sẽ cho bọn họ biết, cái gì gọi là lợi dụng tình thế chân chính, cái gì gọi là đứng làm việc ở trên đỉnh cao đạo đức chân chính.

Bùm!

Lực đạo thánh khí thứ sáu đến tru sát, vẫn như cũ bị lá chắn dân ý ngăn cản.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì thánh khí sẽ lâm vào yên bặt, bởi vì sức mạnh của trăm vạn người đọc sách, cũng chỉ có thể làm đến trình độ này.

Rất nhiều Đại nho nhíu mày, bọn họ hao phí lực lớn như vậy, chính là hy vọng một hơi tru sát Hứa Thanh Tiêu.

Lại chưa từng nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu thăng cấp thành Thiên Địa Đại nho, không chỉ như thế, Hứa Thanh Tiêu càng mượn lá chắn dân ý, ngăn cản thánh khí, cái này bọn họ thật không nghĩ tới.

Bùm.

Đạo thứ bảy rơi xuống.

Một lần nữa bị lá chắn của dân ý ngăn cản.

Đây chính là sức mạnh lớn nhất của Hứa Thanh Tiêu.

Người đứng phía sau bản thân, là bách tính Đại Ngụy, hắn không sợ những con gà đất chó sành này.

Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không có nói lời vô ích gì, hắn lẳng lặng đứng ở chỗ này, bởi vì hắn biết, có người sẽ không kiềm chế được.

Bùm.

Tia sáng của đạo thánh khí thứ tám đến, lại lần nữa bị lá chắn của dân ý ngăn cản.

Loại khí thế gần như bất khả chiến bại này, làm cho mọi người trầm mặc không nói, Hứa Thanh Tiêu quá mức vô địch rồi.

Nho đạo có mạnh đến đâu, cũng không mạnh hơn dân ý của thiên hạ.

Nếu như dựa theo tình hình này, hôm nay Hứa Thanh Tiêu thế nào cũng tránh thoát khỏi kiếp nạn này.

Đối với bọn họ mà nói, lại là một lần phí công vô ích, mà còn không chỉ đơn giản là phí công vô ích.

Bồng Nho ấp ủ mưu kế này, hại chết một vị Đại nho, còn đắc tội với Nữ đế Đại Ngụy.

Nếu không có kết quả, Văn cung Đại Ngụy bọn họ quả thật gây ra phiền toái rồi.

Cuối cùng.

Chính vào lúc này, giọng nói của Bồng Viên đã vang lên.

“Hứa Thanh Tiêu.”

"Trốn sau dân ý, được xem là bản lĩnh gì?"

Bồng Nho lên tiếng, giọng điệu của ông ta lạnh lùng.

Cũng không phải là ông không giữ được bình tĩnh, mà là chuyện ngày hôm nay, nhất định phải có một cái kết quả, ông muốn dùng phương pháp kích tướng, để cho Hứa Thanh Tiêu rơi vào bẫy.

Phương pháp khích tướng, nhìn như rất cũ kỹ, nhưng thường hiệu quả là tốt nhất, hơn nữa Bồng Viên tự tin sẽ khiến Hứa Thanh Tiêu mắc bẫy.

Bởi vì Hứa Thanh Tiêu cũng muốn có một kết quả.

Hắn không muốn có kết quả sao?

Bị Văn cung Đại Ngụy giở trò như vậy, Hứa Thanh Tiêu nếu có thể nhịn xuống được, vậy mới có quỷ.

Đây chỉ là hắn có một chút chỗ dựa nên không sợ.

Khích tướng pháp tuy rằng là cấp thấp, nhưng chỉ cần hữu dụng là được, cần gì phải để ý nhiều như vậy?

“Liên quan cái rắm đến ngươi?”

Một câu nói, làm cho tràng diện không hiểu sao an tĩnh lại.

Vốn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu trở thành Thiên Địa Đại nho, theo lý thuyết nên tuân thủ một chút lễ nghi Nho đạo chứ?

Bồng Viên tốt xấu gì cũng là Thiên Địa Đại nho.

Hứa Thanh Tiêu hắn tốt xấu gì cũng được tính là Thiên Địa Đại nho chứ?

Sao hắn lại nói chuyện thô bỉ như vậy?

Hắn có thể có một chút.... dáng vẻ của Thiên Địa Đại nho không.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy lời nói của Hứa Thanh Tiêu không có vấn đề gì, ngươi mời thánh khí đến công kích ta, ta dùng dân ý ngăn cản, có sai sao?

Mà đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, hắn há có thể không biết Bồng Viên đang dùng phương pháp khích tướng muốn buộc bản thân mắc lừa?

Hứa Thanh Tiêu biết, nhưng hắn cũng đang đào hố cho Bồng Viên.

Hắn muốn Bồng Viên lần này hoàn toàn phải chịu tổn thất lớn.

“Hứa Thanh Tiêu, nếu ngươi thật sự cảm thấy mình bị oan khuất, ngươi có dám tiếp nhận thánh khí phán xét hay không?”

“Nếu ngươi bị thánh khí phán xét, quả thật điều tra rõ ngươi không có tu luyện dị thuật, lão phu cam nguyện tự phế đi nho vị.”

Bồng Viên lên tiếng, ông ta vô cùng tự tin nói, bởi vì ông ta nắm chắc mười phần, xác định Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật.

Cho nên ông ta lại đánh cược, đánh cược Hứa Thanh Tiêu chịu không nổi kích động, đánh cược Hứa Thanh Tiêu cuồng vọng kiêu ngạo, xem thường thánh khí, cho rằng mình là Thiên Địa Đại nho, thì có thể coi nhẹ thánh khí.

Thế nhưng, Hứa Thanh Tiêu không sốt ruột, mà là giọng điệu lạnh lùng nói.

“Lúc trước, bản nho đã tự chứng thực ở Văn cung Đại Ngụy, ngay cả ý thánh nhân cũng không tra ra bản nho tu luyện dị thuật.”

“Hiện tại các ngươi còn níu kéo chuyện này không buông?”

“Quả nhiên là buồn cười, ngươi muốn bản nho tiếp nhận phán xét, bản nho sẽ tiếp nhận sao?”

Hứa Thanh Tiêu cười lạnh nói.

Nhưng cái cười lạnh lần này, trong mắt những người đọc sách này, là chột dạ, chột dạ vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment