Cũng giống với hoàng thân quốc thích Đại Ngụy, lấy kiểu giống như Hoài Bình Quận vương để so sánh, từ nhỏ đã tắm trong máu hung thú, ăn dược thiện, uống linh tuyền, mỗi một chi tiết đều được chăm sóc cực kì kĩ lưỡng.
Mà kiểu như Hứa Thanh Tiêu, ở đâu ra được sống trong đãi ngộ tốt như thế.
Cho nên trong khoảng thời gian bảy ngày này, phần lớn Hứa Thanh Tiêu dùng để hoàn thiện từng chi tiết Võ đạo, để tránh sau này gặp phải vấn đề gì.
Mà cùng lúc đó.
Võ Xương năm thứ hai, ngày mười tháng Giêng.
Trong kinh đô rộn ràng nhộn nhịp của Đại Ngụy, xuất hiện một bóng người.
Là một người đã lớn tuổi.
Mặc một bộ vải thô, đầu tóc bạc phơ, trông dáng vẻ nhuốm bụi phong trần.
Lão già này đang trong trạng thái lưu luyến phố phường, lão đã đến được bảy tám ngày rồi, lén lút đi khắp nơi trên đường phố, ở căn tửu lâu rẻ tiền nhất, nghe vở kịch không mất phí, ăn uống đều là ăn những thứ rẻ nhất có thể.
Đối với việc bỗng nhiên xuất hiện một lão nhân, cũng chẳng có mấy ai quan tâm, dù sao kinh đô Đại Ngụy người tới người lui mỗi ngày quá nhiều đi.
Mà lúc này, người hát kịch kết thúc, không ít vị khách xem kịch cũng đồng quay về ăn cơm.
Trên đường lớn, dân chúng ai nấy cũng bàn tán về vở kịch ngày hôm nay.
“Hôm nay Lê Hương viện diễn cảnh sắc phong Bình Loạn hầu đẹp ghê, chậc chậc, Hứa Hầu gia đúng là uy phong ha.”
“Đúng thế, đúng thế, có điều nghe một vị bằng hữu của ta nói, tình hình lúc đó, so với vở kịch này còn đặc sắc gấp vạn lần, Hứa Hầu gia hủy nho vị trăm vạn người đọc sách, nghĩ mà xem uy phong biết bao.”
“Đúng đó, trực tiếp chém đầu một vị Thiên địa Đại Nho, từ xưa đến nay, cũng chỉ có mình Hứa Hầu gia dám làm như vậy thôi.”
Mọi người ai cũng hăng say nói về vở kịch hôm nay.
Từ sau ngày sắc phong đại điển, nhân gian có hí viện nọ bỗng nghĩ ra một ý nghĩ mới, lấy sự tích về Hứa Thanh Tiêu để viết lại thành kịch.
Vở được diễn đầu tiên là Đại náo Hình bộ với tức giận chém đầu Quận vương.
Vốn cho rằng chắc cũng không tệ đâu, ai ngờ được cứ thể mà nổi lên luôn, tất cả hí viện ở khắp các nơi ngày nào cũng đông kín người, không xem bất cứ vở nào cả, chỉ xem một mình vở này.
Sau này tất cả hí viện trong khắp kinh đô, mời tới không ít văn nhân mặc khách, thậm chí còn mời cả học sinh của học đường Thủ Nhân, đích thân biên tập nội dung của vở kịch.
Bỏ bớt một số yếu tố chính trị sâu sắc đi, giữ lại những chi tiết cốt lõi, thế là mỗi một buổi hí kịch, đều thành công vượt bậc.
Bây giờ khắp nơi ở kinh đô, có hí viện nào không đỏ cả mắt? Đua nhau viết ra biên kịch mới, sau đấy bắt đầu lên sàn diễn.
Đến mức mà các hí viện ở quận phủ khác, đều cứ vậy học theo kịch bản mà diễn theo thôi.
Cho nên lợi nhuận từ kịch hát bây giờ so với trước đây nào chỉ dừng lại ở con số mười lần, ông chủ hí viện kiếm được tiền đầy bao, tất nhiên một phần thu được, vẫn phải gửi tới học đường Thủ Nhân, dù sau những vở kịch này đều liên quan đến Hứa Thanh Tiêu.
Mà sau khi học đường Thủ Nhân nhận được ngân lượng, cũng đem số tiền đó bù đắp vào cho Đại Ngụy Văn báo, để dân chúng có thể mua Văn báo với giá rẻ hơn.
Thế là lấy được rất nhiều tiếng thơm, lại có thể giúp Đại Ngụy Văn báo bán được nhiều thêm chút.
Mà lúc này.
Trong dòng người xô đẩy, lão nhân mặc áo vải thô, sau khi nghe được những lời tán thưởng của bách tính, trong mắt không giấu được mà hiện lên vẻ tràn đầy hiếu kì.
Ông ta về kinh được mười ngày, khoảng thời gian vui chơi trong dân gian, hầu như lúc nào cũng có thể nghe thấy cái tên Hứa Thanh Tiêu này.
Trong mười ngày này, ông ta cũng xem như biết sơ sơ Hứa Thanh Tiêu là ai, đã làm những việc gì.
Mà càng biết nhiều, ông ta càng tò mò hơn về người tên Hứa Thanh Tiêu này.
Nghĩ tới đây, lão nhân không nhịn được mà cười tủm tỉm, sau đó biến mất trong dòng người.
Đúng vậy.
Chính là biến mất liền luôn.
Có người nhìn thấy, dụi dụi đôi mắt, nhưng không lên tiếng, vô thức cảm thấy chắc do mình bị hoa mắt thôi.
Cùng lúc đó.
Trong hoàng cung Đại Ngụy.
Bên trong Dưỡng Tâm điện.
Một phong mật hàm cũng xuất hiện trong tay Nữ đế.
Một lúc sau, nữ đế không nhịn được mà nở một nụ cười.
Nhất phẩm Đại Ngụy về rồi.
Đúng vậy, Nhất phẩm võ giả về rồi.
Nội dung mật hàm rất đơn giản, vị Nhất phẩm võ giả này đã về tới Đại Ngụy rồi, chỉ là muốn đi ngắm nhìn giang sơn Đại Ngụy trông như thế nào rồi, cho nên tạm thời không định gặp mặt, đợi qua vài ngày nữa sẽ tới gặp nàng.
Lần này trở về sớm trước dự định, có thể giúp Đại Ngụy làm một số việc rồi.
Nội dung vô cùng đơn giản, nhưng nội dung đơn giản ấy, lại đại diện cho một tin tức rằng, lần này Đại Ngụy được giúp đỡ rồi.
Cả vương triều Đại Ngụy, tổng cộng có hai vị Nhất phẩm.
Thay nhau trấn thủ Ma vực, về cơ bản thời gian đều luôn gấp rút, tới thời gian quay về thì lập tức phải quay đi dưỡng thương, tiêu trừ ma tính trong cơ thể, vị còn lại có khả năng còn chưa kịp tiêu hết ma tính trong người, đã phải tới Ma vực trấn áp trước.
Cho nên trông ngoài mặt Đại Ngụy có hai vị Nhất phẩm võ giả, nhưng trên thực tế nếu chưa rơi vào bước đường cùng, hai vị này sẽ không tham dự vào bất cứ một việc gì.
Nhưng lần này, cùng với việc trấn áp hằng năm, Ma vực đã được trấn an ổn định rồi, hai vị Nhất phẩm võ giả này cũng xem như có thể bỏ chút thời gian, giúp Đại Ngụy giải quyết một vài rắc rối.
Một vị Nhất phẩm võ giả đại diện cho điều gì ư?
Đa số mọi người đều không biết, nhưng Nữ đế biết.
Nhất phẩm, đại diện cho Chí cao.
Là sự tồn tại của vô địch thật sự.
Một khi bọn họ ra tay, chính là đả kích mang tính tận diệt.
Nếu như trong điều kiện tình hình cho phép, Nhất phẩm võ giả, chì cần trong một canh giờ, có thể đi đi về về các nước thuộc địa Đại Ngụy mỗi nơi một lần.
Đánh cho đám quân đội Dị tộc bay màu, nhưng bọn họ một cọng tóc cũng không bị tổn thương gì.
Đây chính là sự đáng sợ của Nhất phẩm.
Nay Nhất phẩm trở lại, đối với Đại Ngụy mà nói, là một chuyện tốt vô cùng, là một niềm vui lớn thật sự.
Có thể giải quyết được rất nhiều rất nhiều phiền phức rồi.
Ví dụ cụ thể như, loạn yêu ma ở Trần quốc chẳng hạn, bây giờ cũng không còn là vấn đề nữa rồi.