Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 90 - Chương 90: Thiên Địa Không Sinh Hứa Thanh Tiêu Ta, Nho Đạo Vạn Cổ Chìm Trong Đêm Tối (2)

Chương 90: Thiên Địa Không Sinh Hứa Thanh Tiêu Ta, Nho Đạo Vạn Cổ Chìm Trong Đêm Tối (2)

Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài.

Đã là giữa trưa rồi.

Đã mấy ngày liền không ăn không uống không ngủ gì, quả thật hơi mệt, nhưng quan trọng nhất vẫn là đói rồi.

Đi xuống bên dưới thư lâu, tâm trạng Hứa Thanh Tiêu rất ư sảng khoái.

Biết được thân phận của nam tử tuấn tú kia, về cơ bản bản thân hắn không phải lo về hậu hoạ sau này nữa.

Tâm trạng tốt ghê.

Siêu tốt luôn.

Mãi đến khi Hứa Thanh Tiêu ra khỏi thư lâu, đón lấy những ánh nắng đầu tiên tắm trên cơ thể hắn sau nhiều ngày, hắn không nhịn được mà vươn vai một cái.

Càng không nhịn được thốt lên.

“Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo thế gian vạn cổ chìm trong đêm tối.”

Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu không quá to, trong giọng điệu mang theo một loại cảm giác tự tin.

Người mà, lúc vui vẻ thường thích nói nhiều hơn chút.

Chỉ có điều sau khi Hứa Thanh Tiêu vươn vai xong.

Hắn nghệch ra tại chỗ mất một lúc.

Bởi vì…có hơn một ngàn ánh mắt đang đổ dồn về phía hắn.

Thư lâu của thư viện Bách Lư có vấn đề.

Cửa vào cửa ra đều tương đối hẹp.

Lại cộng thêm việc trong thư lâu gần như không có bất cứ tia sáng nào, đến lúc người đi ra bên ngoài tự nhiên sẽ thấy hơi khó chịu, không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh.

Sau khi nói ra câu nói của thánh nhân này, Hứa Thanh Tiêu mới phát hiện ra trong thư viện Bách Lư đã có rất nhiều người.

Vào giờ khắc này.

Mấy ngàn ánh mắt của nho sinh đều tụ lại trên người Hứa Thanh Tiêu.

Bọn họ rất mong mỏi, mất công đợi ở đây mấy ngày, cốt yếu là muốn được nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu một lần.

Ngay từ đầu khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, bằng gương mặt tuấn mỹ, cộng thêm bộ nho bào màu trắng khiến cho thiện cảm người khác dành cho hắn tăng gấp bội.

Nhưng họ chưa từng nghĩ đến việc Hứa Thanh Tiêu vừa xuất hiện đã phát ra những câu đầy khí thế như vậy.

Khiến cho bọn họ ngây người.

Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ giống như đêm dài.

Câu nói này, không thấy là quá bá khí sao?

Người này là ai, sao lại dám nói như vậy?

vạn cổ như đêm dài.

Trên mặt mỗi người đều viết hai chữ rúng động, từng đôi mắt đều mở cực lớn.

Cho dù là ba vị phu tử thì cũng không biết nên nói gì vào giờ khắc này.

Câu nói này của Hứa Thanh Tiêu rõ ràng là có chủ ý.

Nếu không có Hứa Thanh Tiêu hắn, Nho đạo vạn cổ giống như đêm dài.

Lời này quá bá khí.

Nhận ra được ánh mắt của mọi người, Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Quả nhiên người xưa nói không sai.

Đại hỉ thất ngôn.

Mình quá vui sướng nên làm đầu óc bị choáng váng, vậy mà lại dám nói ra những lời như thế này, hơn nữa lại còn ở ngay trước mặt nhiều người thế sao?

Cái này dù có tẩy thế nào cũng không sạch.

Văn nhân tương khinh, trừ phi là quan hệ tốt, nếu không đều là xem thường lẫn nhau.

Mình thì hay rồi, nói thẳng một câu thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài.

Như này là có ý gì?

Nói nhẹ nhàng, Hứa Thanh Tiêu ta đây đứng đầu Nho đạo.

Táo bạo hơn chút, ngoại trừ Hứa mỗ, các vị đang ngồi ở đây đều là hạt bụi.

Xong rồi.

Xong rồi.

Xong rồi.

Thanh danh của ta sắp bị hủy rồi.

Trong lòng Hứa Thanh Tiêu lại càng khó chịu. Vốn dĩ hắn đã chẳng có danh tiếng gì, trong yến hội của Lý Hâm, Hứa Thanh Tiêu cũng đã quyết định làm một người không phô trương, gặp người là khen, không tranh danh lợi không tranh quyền lực.

Kết quả bây giờ lại tự mình đùa chết mình.

Đúng lúc Hứa Thanh Tiêu còn đang phiền muộn, cuối cùng có người lấy lại tinh thần.

"Tốt, tốt, tốt. Hay cho câu Nho đạo vạn cổ như đêm dài."

"Thanh Tiêu tiểu hữu quả nhiên là người đại tài. Có thể có chí hướng thế này, tương lai không thể đoán trước được."

Người cất tiếng nói là một vị lão giả.

Người này mặc một bộ tố y, đứng trong mái đình cách đây không xa, khuôn mặt hòa ái nhìn hắn rồi nói.

Đây là giọng nói của Lưu phu tử.

Lúc Hứa Thanh Tiêu mới nói xong câu kia, ông ta quả thật cũng ngây người.

Ông ta đã gặp nhiều tài tử ngông cuồng, nhưng lại chưa thấy tài tử nào ngông cuồng thế này. Nhưng soi đi xét lại, Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng phải là ngông cuồng.

Mà là có chí khí lớn.

Chỉ vì câu nói này thật sự quá bá khí.

Không phải câu mà người thường có thể nói ra.

Cũng không phải câu mà người thường dám nói.

Giờ phút này, Lưu phu tử đã động lòng mến kẻ tài.

Mà từ lúc Lưu phu tử mở miệng, đám người cũng lấy lại tinh thần hoàn toàn. Trong nháy mắt, Tề phu tử và Trần phu tử cũng hoàn hồn.

"Hay, hay, hay. Đúng là một vị tuấn kiệt đương thời. Hay cho cây Nho đạo vạn cổ như đêm dài. Thanh Tiêu tiểu hữu, là tư thái nên có của Đại nho.”

“Mặc dù lời nói ngông cuồng, nhưng lại nặng ý. Lão phu năm nay bảy mươi tuổi rồi mà chưa thấy người nào có một kế hoạch đầy chí khí như Thanh Tiêu tiểu hữu đây. Tiểu hữu có bằng lòng ở lại đây nói chuyện phiếm với mấy lão hủ như chúng ta không?”

Trần phu tử vuốt vuốt chòm râu, trong mắt chứa đầy ý cười mời Hứa Thanh Tiêu nhập tọa.

Sau khi nghe thấy tiếng nói của ba người.

Lúc này Hứa Thanh Tiêu mới nhìn sang. Quanh thân ba người này đều có Hạo nhiên chính khí, đây là Nho giả đã nhập phẩm.

Hứa Thanh Tiêu lập tức hành lễ, nở nụ cười khổ rồi nói:

“Thưa ba vị tiên sinh, vừa rồi ta chỉ nói năng bừa bãi, không thể nào đảm đương nổi, không đảm đương nổi.”

Hứa Thanh Tiêu thi lễ với ba vị phu tử, sau đó lại nhìn về phía đám người rồi cũng từ từ thi lễ.

“Chư vị, vừa rồi Hứa mỗ có một thoáng lỡ lời, không nên xem là lời nói thật. Nếu như có chỗ nào mạo phạm, hy vọng chư vị đừng trách tội.”

Giờ khắc này, ý niệm duy nhất của Hứa Thanh Tiêu chính là nghĩ cách cứu vớt hình tượng của mình.

Rõ ràng mình đã lập chí trở thành một người đọc sách khiêm nhường lễ độ, tuyệt đối không thể trở thành hạng người ngông cuồng ngạo mạn.

Không thể.

Tuyệt đối không thể.

“Yên tâm đi, Thanh Tiêu huynh, đương nhiên chúng ta sẽ không trách cứ.”

“Thanh Tiêu huynh quả nhiên là tài năng lớn.”

“Thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài. Hứa huynh, Hứa Vạn Cổ, Vạn Cổ huynh, Vạn Cổ huynh đại tài!”

“Vạn Cổ huynh đại tài.”

“Hứa Vạn Cổ, tốt, tốt lắm, hay cho cái tên Hứa Vạn Cổ.”

Sau khi nghe Hứa Thanh Tiêu giải thích, cả đám người nhao nhao mở miệng. Bọn họ nào dám trách tội Hứa Thanh Tiêu chứ.

Văn nhân tương khinh là sự thật không thể chối cãi, nhưng mà muốn khinh thì cũng phải nhìn vào địa vị của hai bên trước đã.

Nếu như Hứa Thanh Tiêu không làm ra danh từ thiên cổ, ví dụ như một câu trong thịnh yến của Lý Hâm kia, thiên địa không sinh ra Hứa Thanh Tiêu ta, Nho đạo vạn cổ như đêm dài.

Vậy Hứa Thanh Tiêu đã tiêu đời.

Toàn bộ văn nhân của phủ Nam Dự đều sẽ cầm bút phẩy mực vào hắn.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu làm được một thiên cổ danh từ, tài hoa nhập thể, tấn thăng Nho đạo cửu phẩm khi chỉ mới hai mươi tuổi.

Ngông cuồng một chút thì có làm sao?

Kiêu căng một chút thì thế nào?

Thêm câu nói này thì càng khiến người ta cảm giác giống như là cố ý. Điều này càng khiến người đọc sách bội phục hơn.

Bình Luận (0)
Comment