Ngũ phẩm là thần thông ngưng tụ võ đạo chân khí.
Mà tứ phẩm lại là vương cảnh, võ đạo chân khí biến thành vương đạo chân khí.
Đó là sự lột xác về chất.
Được nguyên khí gần như là vô tận gia trì, Hứa Thanh Tiêu lột xác có vẻ vô cùng đơn giản.
Rất bá đạo và trực tiếp, dùng vô cùng vô tận nguyên khí, đưa Võ đạo chân khí trong cơ thể lột xác thành Vương đạo chân khí.
Chủ yếu mượn Võ đạo chi mạch, mà võ đạo chi mạch của Hứa Thanh Tiêu là chân long chi mạch, tự nhiên giống như nước chảy thành sông.
Vẻn vẹn chỉ nửa canh giờ.
Vương đạo chân khí đã hình thành ở trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu, sau đó toàn diện lột xác thành vương đạo chân khí.
Ầm ầm ầm!
Lực võ đạo khủng bố nổ tung, Hạo nhiên Văn chung liên tiếp chấn động chín cái, nếu không phải Hạo nhiên Văn chung che chở, chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu bước vào Vương cảnh, sẽ dẫn tới cảnh tượng cực kỳ bất phàm.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu triệt để hoàn thành cuộc lột xác lớn.
Hắn bước vào Vương đạo.
Vương đạo chân khí của hắn, ngưng tụ hư ảnh một con kim ô, rất nhanh sau đó lại biến thành một con chân long, sau đó lại hóa thành hắc động.
Mỗi một tấc cơ bắp của hắn đều được thăng hoa, giống như thần thạch, kiên cố siêu phàm, khí tức của hắn, càng khủng bố đến cực điểm.
Hơn cả những hầu gia như Quảng Dương hầu, Lâm Dương hầu.
Đây là khí thế tuyệt thế vương giả, hơn nữa chủ yếu nhất chính là, bởi vì nguyên khí trong cơ thể, Hứa Thanh Tiêu dùng phương pháp đơn giản nhất để đột phá cảnh giới, hoàn thiện tất cả vấn đề chi tiết.
Tương đương với nuốt một viên Trúc Cơ ffan, vẫn là thân thể không tỳ vết.
Cho nên, Hứa Thanh Tiêu là tuyệt thế vương giả, trong cùng cảnh giới, lấy một địch mười cũng không thành vấn đề.
Nhưng rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu thu lại tất cả khí tức, trước tiên lấy dân ý trong cơ thể che lấp, sau đó Hạo nhiên chính khí lại che lấp một lần nữa, hơn nữa có thiên địa Văn cung trấn áp.
Phòng ngừa người khác nhìn trộm, nhìn bề ngoài, Hứa Thanh Tiêu vẫn như thường ngày, chỉ là khí thế mạnh hơn một chút so với trước kia mà thôi.
Nhưng sẽ không có ai đoán được hắn đã đột phá đến Vương cảnh.
Nguyên nhân làm như vậy rất đơn giản, lưu lại một lá bài tẩy, một lá bài tẩy ngoại trừ Ngô Minh ra, không ai biết.
Ngộ nhỡ thật sự có người muốn tìm mình gây phiền phức, mình triển lộ Vương cảnh, có thể giết đối phương trở tay không kịp, nếu không cũng có thể chạy trốn, không đến mức bị kẻ địch giết chết chứ?
Bước vào Vương cảnh.
Hứa Thanh Tiêu chỉ cảm thấy đáng tiếc chính là, mình thiếu thực chiến chân chính.
Cho nên hết thảy đều có chút trống rỗng, dù sao cảnh giới mạnh thì có ích lợi gì? Không có thực chiến thực sự, vẫn còn thiếu một cái gì đó.
Điểm này, nhất định phải nhớ cho thật kỹ, chờ sau khi tất cả mọi chuyện giải quyết, mình nhất định phải nghiên cứu Võ đạo cho kỹ, cả chuyện dị thuật nữa.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu chạm vào Hạo nhiên Văn chung một cái, thứ đó giống như hiểu ý nghĩ của mình, lập tức bay lên, treo trên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu, buông xuống từng tia Hạo nhiên chính khí màu tím.
Làm cho Hứa Thanh Tiêu giống như thánh nhân đích thân đến.
Trên tường thành.
Tất cả mọi người đã hoàn toàn bối rối, trăm vạn yêu ma tập kích thành thứ hai của Trần quốc, đánh bọn họ trở tay không kịp.
Vốn tưởng rằng đây là một trận ác chiến, không ngờ, Hứa Thanh Tiêu lại đột nhiên xuất hiện.
Xuất hiện còn chưa nói, nhưng mọi người chỉ cảm thấy thiếu đi một phần áp lực, đợi lát nữa còn là một trận khổ chiến, nhưng không nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu lại dùng lực một mình chém giết tất cả yêu ma.
Đây quả nhiên là ngoài dự đoán của mọi người mà.
Nhất là những đệ tử tiên môn này, giờ khắc này rốt cuộc nói không nên lời.
Bọn họ cũng hoàn toàn hiểu được, vì sao người trong thiên hạ lại tôn trọng Nho giả như vậy.
Đối phó yêu ma, Nho đạo quả thực là quá ngon, tiên thiên ăn ngon, mọi người liều chết liều mạng cũng không nhất thiết có thể giết bao nhiêu yêu ma.
Hứa Thanh Tiêu chỉ đọc một bài thơ, một hơi trấn sát tất cả yêu ma trong Trần Quốc, thủ đoạn này.... quá nghịch thiên.
Đây là áp chế giữa các hệ thống, bọn họ chỉ có thể hâm mộ.
Cảm nhận được ánh mắt mọi người, Hứa Thanh Tiêu cũng không có nửa điểm đắc ý, mà ánh mắt rơi vào trong thành.
Theo Hạo nhiên chính khí chiếu rọi, tất cả huyết khí đã tan thành mây khói, cho dù là mùi máu tươi cũng đã không còn, trong thiên địa, lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Tuy rằng thi cốt vẫn chồng chất như núi, nhưng không còn cảnh tượng khủng bố như lúc trước, như sát khí ngút trời.
Vấn đề đã được giải quyết, nhưng vẫn còn một điều, không có giải pháp.
"Thiên địa có chính khí, tạp nhiên phú lưu hình."
"Nho gia quân tử, dưỡng Hạo nhiên chính khí, vì thương sinh mà đi, vào triều đình mà mưu thiên hạ, nhập học đường mà nuôi dưỡng thư trĩ."
"Hôm nay, Trần quốc gặp nạn, yêu ma tập kích, Văn cung Đại Ngụy, thờ ơ, thà rằng khoanh tay đứng nhìn, đặt dân chúng trong nước lửa, cũng không chịu ra tay tương trợ."
"Người đọc sách kiểu này, đều là người đọc sách hạ phẩm, tu luyện Hạo nhiên chính khí, đều là Hạo nhiên chính khí hạ đẳng."
"Văn cung Đại Ngụy, các ngươi dựa vào gì mà cao cao tại thượng, quả nhiên là không biết xấu hổ."
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên, hắn mượn Hạo nhiên Văn chung, truyền thanh âm đến toàn bộ Trung Châu.
Trần quốc tuy rằng là nước phụ thuộc Đại Ngụy, tất cả dân chúng đều là ngoại tộc, nói thật lần này gặp phải loại chuyện này, là bọn họ tự chuốc, dù sao dân chúng Trần quốc lúc trước cũng ủng hộ tử chiến với Đại Ngụy.
Bây giờ dẫn đến phản ứng dây chuyền, cũng không thể đổ lỗi cho người khác.
Nhưng vấn đề là, chuyện nào ra chuyện đó, hiện giờ Trần quốc quy thuận, vương triều Đại Ngụy cũng trừng phạt, theo lý mà nói, vương triều Đại Ngụy nên hỗ trợ thì vẫn sẽ hỗ trợ.
Nhất là loại chuyện này, tất nhiên phải ra tay tương trợ, mà trấn áp yêu ma, đích xác cần nho sinh Đại Ngụy trợ giúp.
Nhưng không nghĩ tới chính là, đám cẩu vật này, vì nhằm vào mình, vì muốn nổi bật tầm quan trọng của Văn cung Đại Ngụy mà lại khoanh tay đứng nhìn?
Biết bọn họ đáng ghê tởm, nhưng không nghĩ tới Chu Thánh nhất mạch lại ghê tởm đến mức như vậy?
Mình với bọn họ là quan hệ đối địch, bọn họ đả kích mình, Hứa Thanh Tiêu có thể nhịn, bởi vì đây là vấn đề lợi ích của mọi người.
Cũng không thể bởi vì chèn ép mình, mà mất đi phong cốt của người đọc sách chứ?
Một người đọc sách như vậy, có ích lợi gì? Đây không phải là tiểu nhân rồi sao?