Nhất phẩm, vượt ra ngoài tất cả mọi thứ.
Ngay cả Bán Thánh ở trước mặt nhất phẩm cũng vô lực giãy dụa, trừ phi người đọc sách thiên hạ tập hợp lại, nếu không, không cách nào gây ra một chút ảnh hưởng hay thương tổn nào đối với nhất phẩm.
"Cho phép ngươi không quỳ."
"Nhưng phải lấy mười hai quyển do chính Chu Thánh tự tay viết ra cho ngô đồ ta mượn xem một chút."
Nhưng mà, lúc giọng nói Ngô Minh vang lên, ông ta cho phép Bán thánh không quỳ, bởi vì đến mức này, để cho đối phương quỳ xuống quả thực có ảnh hưởng.
Nhưng không quỳ phải trả giá đắt, Văn cung Đại Ngụy có văn chương do Chu thánh tự tay viết, tổng cộng mười hai quyển, Ngô Minh yêu cầu mười hai quyển văn chương này cho Hứa Thanh Tiêu xem.
Muốn đọc thánh nhân tự bút, ít nhất phải trở thành Đại nho, đồng thời cực kỳ trung thành với Chu Thánh nhất mạch, trung thành đến mức không muốn sống, mới có tư cách đọc sách, hơn nữa chỉ có thể được xem một quyển sách.
Ngô Minh khẩu khí rất lớn, trực tiếp yêu cầu mười hai quyển.
Toàn bộ cho Hứa Thanh Tiêu xem.
Chỉ là vừa nói lời này, trên dưới Văn cung nhất thời khó chịu, mười hai quyển Thánh Ngôn này, cho dù là bọn họ cũng chưa từng xem qua, cho Hứa Thanh Tiêu mượn?
Việc này thật sự là có phần không làm được.
Điều kiện này, so với để Bán thánh Văn cung quỳ còn khó hơn, ít nhất người đọc sách thiên hạ không muốn đáp ứng.
Cho dù là Bán thánh Văn cung cũng không dám đáp ứng.
"Mười hai quyển Thánh Ngôn, ý nghĩa rất lớn, chúng ta có thể cho Hứa Thanh Tiêu chiêm ngưỡng, nhưng không được mượn đọc, hơn nữa chỉ có thể đưa ra một quyển."
Bán Thánh mở miệng, quyền hạn lớn nhất của ông ta, chính là để cho Hứa Thanh Tiêu xem một quyển.
Mười hai Thánh Ngôn, ý nghĩa quá lớn, đây là một trong những căn bản của Văn cung Đại Ngụy, cầm một quyển cho Hứa Thanh Tiêu xem, có thể.
Nhưng lấy mười hai quyển, đây hiển nhiên là chuyện không có khả năng.
"Các ngươi quả nhiên là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?"
"Có điều lão phu biết được lá bài tẩy của các ngươi, cũng biết các ngươi sẽ làm chuyện gì."
"Có một chuyện, hôm nay lão phu sẽ nói cho các ngươi biết."
"Đại Ngụy, cũng không chỉ có hai vị nhất phẩm võ giả, mau dẹp ngay ý nghĩ bẩn thỉu của các ngươi đi cho lão phu.”
“Lão phu hôm nay dám giết Nho, thật coi lão phu chỉ là dũng cảm nhất thời?”
Giọng nói của Ngô Minh vang lên.
Ông ta nói một hơi, kinh động lòng người, truyền đến toàn bộ Trung Châu, dẫn tới vô tận xôn xao.
Đại Ngụy có hai vị nhất phẩm, đây là chuyện thiên hạ đều biết.
Một vương triều, có thể thai nghén ra từng vị nhất phẩm, đây là số mệnh thai nghén ra, số mệnh vương triều, đúc thành từng vị nhất phẩm, hợp tình hợp lý.
Sở dĩ Đại Ngụy có thể sinh ra hai vị nhất phẩm là bởi vì vương triều Đại Ngụy quá mức cường thịnh, nhưng cực hạn hẳn là hai vị nhất phẩm.
Nhưng bây giờ Ngô Minh nói có ba vị nhất phẩm.
Điều này không thể không gây sốc.
Một vị nhất phẩm, có thể làm cho một vương triều đứng ở thế bất bại, trừ phi nhất phẩm chém giết với nhất phẩm, dùng phương thức đồng quy vu tận.
Nếu không, dù có xảy ra chuyện lớn đến đâu, vẫn có thể bảo đảm quốc gia không diệt vong.
Hai vị nhất phẩm, có thể làm rất nhiều chuyện, ít nhất các loại chuyện nội loạn, trên cơ bản có thể ngăn chặn hoàn mỹ.
Thử nghĩ xem ba vị nhất phẩm, có thể làm ra chuyện gì? Ai dám trêu chọc? Nhiều nhất chính là một ít âm mưu quỷ kế, hơn nữa tuyệt đối không thể quá lộ liễu, dám lộ liễu sẽ trở mặt.
Chủ yếu nhất chính là Đại Ngụy có quyền kiểm soát tuyệt đối.
Nhất phẩm không thể tham chiến, đây là quy định rõ ràng của thiên hạ, nguyên nhân nói đến cùng còn không phải là bởi vì nhất phẩm ít, thật sự đánh nhau, ảnh hưởng rất lớn, vừa chết chính là chết một cặp, cơ hồ không có khả năng xuất hiện chỉ chết một người.
Cho nên thật sự đến mức này, thứ so đấu chính là nhà ai nhiều nhất phẩm hơn.
Đại Ngụy có hai người, Trung Châu có hai vương triều lớn, cho nên tử chiến, ý nghĩa không lớn, ngược lại là để cho thế lực bên ngoài Trung Châu ngư ông đắc lợi.
Nhưng bây giờ nếu có ba sẽ hoàn toàn khác.
Đại Ngụy chết trận hai người, còn lại một nhất phẩm, mà nhất phẩm này, có thể làm cho Đại Ngụy ngang ngửa với vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên.
Khủng khiếp như vậy đó.
Cho nên, khi Ngô Minh nói Đại Ngụy có nhất phẩm thứ ba, ý nghĩa quá lớn.
Có điều, là thật hay giả thì không rõ ràng lắm, dù sao lại không có quy định nhất phẩm không thể nói dối.
Nhưng những lời này, đối với Văn cung mà nói, quả thực là áp lực, áp lực vô hình.
Đại Ngụy có nhất phẩm thứ ba không?
Nếu như thật sự là như vậy, tác dụng của Văn cung Đại Ngụy, sẽ buộc phải suy yếu đi một phần.
Văn cung Đại Ngụy đại biểu cho người đọc sách thiên hạ, mà người đọc sách thiên hạ đại biểu cho cái gì? Hạo nhiên chính khí trong thiên địa là vô thượng dương lực, có thể áp chế âm lực.
Cho nên, người trong thiên hạ nhất định phải tôn trọng người đọc sách, không thể giết Nho, một người đọc sách chết, dương lực sẽ ít đi một phần, như vậy âm lực sẽ mạnh hơn một chút, sẽ sinh ra càng nhiều yêu ma.
Về phần tiên đạo, phật môn, võ đạo, bọn họ không cách nào ngăn cản yêu ma sinh sôi nảy nở, nhưng có thể chém giết yêu ma, ngươi sinh ra bao nhiêu yêu ma, cùng lắm thì ta chém bao nhiêu yêu ma, dùng cách khác mà nói, trị ngọn không trị gốc.
Nhưng vấn đề là, có thể trị ngọn cũng đã được rồi, người đọc sách cũng không trị được căn cơ, cũng chỉ có thể cam đoan thiên hạ thái bình.
Hơn nữa sở dĩ hiện tại thoạt nhìn, yêu ma không nhiều lắm, nguyên nhân sỡ dĩ còn không phải là bởi vì năm trăm năm trước xuất hiện một vị thánh nhân, triệt để áp chế âm lực.
Tuy rằng hiện tại âm lực lại dần dần khôi phục, yêu ma sinh sôi nảy nở, nhưng trên đời này vẫn có không ít cường giả, Trung Châu bốn vị nhất phẩm, bốn châu khác nhất định cũng có nhất phẩm.
Những nhất phẩm này cũng có thể làm rất nhiều chuyện, không phải nói không có Văn cung Đại Ngụy của ngươi thì mọi người sẽ không làm được gì.
Cứ như vậy, dưới tình huống đặc biệt, giết Nho thật đúng là không phải chuyện lớn gì, cũng không phải giết sạch người đọc sách thiên hạ, chết một vị Bán thánh của ngươi thì có thể dẫn tới phiền toái lớn gì?
Đơn giản chỉ là xuất hiện một chút dị tượng mà thôi.