Trình Lập Đông thấy hơi tức giận.
Mình đường đường chính chính muốn nói chuyện chính sự với Hứa Thanh Tiêu, kết quả Hứa Thanh Tiêu lại đứng đây giả ngây giả dại. Trả lời một lần mất mười lượng, lương tháng của mình chẳng qua cũng chỉ có mười lượng bạc, tương đương hai tháng bổng lộc của hắn đã bị Hứa Thanh Tiêu cướp mất.
Sao có thể không tức giận được chứ?
Nghe thấy Trình Lập Đông nói không có tiền, Hứa Thanh Tiêu không khỏi thấy hơi thất vọng. Xem ra Đại Ngụy thật là nghèo, một người thân là Chuẩn Bách hộ lại chỉ có thể bỏ ra hai mươi lượng bạc.
Muốn thu thập chứng cứ Trình Lập Đông tham ô thật là khó khăn.
Thở dài.
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu nói: “Trình đại nhân, những lời ngài vừa mới nói, Hứa mỗ không hiểu nửa câu. Nhưng mà Hứa mỗ tình nguyện âm thầm điều tra cho Trình đại nhân, chỉ là muốn điều tra phải cần kinh phí.”
“Không nói những chuyện khác, dù sao thì Hứa mỗ cũng từng điều tra, coi như có chút kinh nghiệm. Chỉ cần có đủ kinh phí thì có thể tranh thủ điều tra rõ ràng.”
Hứa Thanh Tiêu nói rất chân thành.
“Ngươi đang đùa ta à?”
Ánh mắt Trình Lập Đông lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tiêu.
Cảm nhận được ánh mắt của Trình Lập Đông, Hứa Thanh Tiêu rất muốn gật đầu, nhưng cân nhắc thấy thực lực của mình không đủ, hắn quyết định vẫn nuốt mấy lời này xuống.
“Ngược lại, Hứa mỗ còn cảm thấy Trình đại nhân đang đùa giỡn ta mới đúng.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời rất bình tĩnh.
Trình Lập Đông rõ ràng tưởng mình là đồ đần à?
Hợp tác sao?
Hợp tác thế nào?
Còn hợp tác, để ta đưa đồ vật cho ngươi, sau khi kết thúc hợp tác thì ngươi giết ta.
Tuyệt đấu nhỉ.
Không thể tưởng tượng được, một phủ Nam Dự nho nhỏ mà cũng có thể tạo ra con ngọa long như ngài.
“Hứa huynh, ta biết ngươi có thành kiến với Trình mỗ ta, nhưng chuyện lúc trước đều là phụng mệnh làm việc.”
“Hứa huynh, ta sẽ nói hết cho ngươi nghe. Món đồ của Ngô Ngôn có giá trị liên thành, nhưng với lực lượng chỉ một người như ngươi thì tuyệt đối không thể nào lấy được, thậm chí còn có thể dẫn đến họa sát thân.”
“Chúng ta hợp tác cùng nhau chính là lựa chọn tốt nhất.”
“Đồng thời, ta có thể lập lời thề đồng sinh cộng tử. Ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi.”
“Thêm một điểm nữa, bây giờ ngươi đi theo con đường Nho đạo, tương lai tiền đồ vô hạn là chuyện tốt. Ta đi con đường võ đạo của ta, không liên quan gì đến nhau nhưng có thể hỗ trợ cho nhau. Có một số việc ngươi thấy khó thực hiện thì Trình mỗ ta có thể làm cho Hứa huynh.”
“Còn Hứa huynh chỉ cần giữ một vị trí vững chắc trong triều, kéo Trình mỗ đi theo. Chúng ta nội ứng ngoại hợp. Ta đứng đầu võ tướng, ngươi đứng đầu văn thần. Đến lúc đó cả Đại Nguỵ này không phải đều do ta và ngươi làm chủ sao, chẳng phải sẽ rất sung sướng à?”
Trình Lập Đông nghiêm túc nói, thậm chí còn bắt đầu bàn vẽ miêu tả tương lai.
Nói thật, Hứa Thanh Tiêu có hơi kinh ngạc.
Khá lắm.
Khá lắm.
Khả năng tưởng tượng này đúng là quá mạnh.
Nếu như ta cho ngươi toàn bộ phúc khí, ta cầm khẩu AK bước từng bước một. Chẳng lẽ có thể càng làm càng mạnh rồi thống nhất đất nước luôn sao?
Ăn ngay nói thẳng. Nếu như nói về chí khí vậy thì Trình Lập Đông là người có chí khí nhất trong những người Hứa Thanh Tiêu gặp.
Một tên Chuẩn Bách Hộ có ước mơ thống nhất núi sông.
Nếu không phải phẩm hạnh của tên này có vấn đề, Hứa Thanh Tiêu quả thật nghĩ đến chuyện hợp tác với y một chút.
Không có gì khác, chỉ là thích khí thế của y.
“Hứa huynh, huynh cảm thấy thế nào?”
Lúc này, Trình Lập Đông lại hỏi tiếp. Giọng nói của y trầm xuống rất nhiều, đồng thời chờ đợi câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu im lặng, chỉ là hắn nhìn lướt qua sắc trời một chút rồi từ từ nói.
“Đã hết nửa khắc đồng hồ. Trình đại nhân, có duyên gặp lại.”
Nói xong những lời này, Hứa Thanh Tiêu lập tức xoay người rời đi.
Hắn không muốn tiếp tục đứng đợi ở chỗ này.
Cái tên Trình Lập Đông kia điên rồi. Điên thì thôi đi, nhưng lại còn nghĩ mình là đồ ngốc. Điểm này khiến Hứa Thanh Tiêu không nhịn được.
“Hứa huynh, ngươi nghe ta nói đi.”
“Hứa huynh.”
Trình Lập Đông không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại rời đi dứt khoát như vậy nên vội vã gọi vài tiếng.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì thẳng thừng chạy trốn.
Trong miệng lẩm bẩm vài câu kỳ lạ.
Cái gì Không nghe không nghe vương bát niệm kinh.
Khiến cho Trình Lập Đông sững sờ đứng yên tại chỗ.
Sau khi trôi qua trọn vẹn nửa khắc đồng hồ.
Bên trong trạch viện.
Trình Lập Đông siết chặt nắm đấm, ánh mắt của y lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn chằm chằm về phía trước.
"Hứa Thanh Tiêu."
"Ta đã cho ngươi cơ hội rồi."
Giọng nói của y nhỏ như muỗi kêu, nhưng ánh mắt giống như chứa một ngọn lửa, cực kỳ tức giận.
Y hận.
Hận vì sao hắn không tin mình.
Y tức giận.
Tức giận Hứa Thanh Tiêu giả ngây giả dại.
"Vì sao chứ."
Vì sao chứ.
Vì sao không tin ta.
Trình Lập Đông siết chặt nắm đấm.
Gật như là trong thời khắc đó.
Trong đầu Trình Lập Đông và Hứa Thanh Tiêu đều hiện lên một ý niệm.
Đùa cho hắn chết.
Nếu Hứa Thanh Tiêu đã sống chết không chịu hợp tác, Trình Lập Đông cũng từ bỏ hy vọng. Y nhất định phải tìm được chứng cứ Hứa Thanh Tiêu phạm tội tu luyện dị thuật. Nếu không y khó mà nguôi giận được.
Còn suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu rất đơn giản. Trình Lập Đông không chết, tâm hắn không yên.
Đây là một người giảo hoạt, cũng là một tên điên. Nếu hợp tác thì chính là bảo hổ lột da, còn nếu không hợp tác thì sẽ giống như chó điên muốn cắn lại mình.
Vậy nên dứt khoát một chút, khiến y biến mất.
Còn về chuyện Trình Lập Đông biến mất như thế nào thì còn phải từ từ suy nghĩ.
Bên trong quán trọ.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nói chuyện phiếm vài câu với Vương Nho xong thì một mình đi về phía phòng khách.
Ngày mốt là thi phủ rồi, Vương Nho cũng không tiện quấy rầy. Sau khi thấy Hứa Thanh Tiêu quay về thì hắn ta cũng không nói gì.
Sắp đến kỳ thi Phủ.
Về cơ bản hầu hết nho sinh đều đang chuẩn bị cho kỳ thi.
Toàn bộ phủ Nam Dự cũng dán không ít thông báo yêu cầu mọi người cố gắng giữ yên tĩnh, mấy nơi phố hơi sầm uất cũng ngừng kinh doanh hết, chính là sợ làm ảnh hưởng đến nhóm nho sinh chuẩn bị thi phủ.
Trong phòng khách.
Hứa Thanh Tiêu lấy giấy trắng và một chiếc bút lông từ trong hành lý ra.
Trong quán trọ có đá mực, đổ vào đó một ít nước, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu mài mực.
Cái tên Trình Lập Đông này có sức uy hiếp quá lớn đối với mình.
Dã tâm lớn, thủ đoạn hung ác. Hơn nữa trí thông minh cũng cao, đây mới là chuyện khiến Hứa Thanh Tiêu đau đầu.
Chỉ bằng việc giao đấu với Ngô Ngôn đã lập tức đoán ra được Ngô Ngôn đã đưa lại vật kia cho mình.
Cũng may là mình đã thiêu huỷ vật kia, vậy nên Trình Lập Đông tuyệt đối không tìm thấy manh mối, trừ khi là mình nói ra.
Đồ vật kia liên quan quá nhiều thứ, Hứa Thanh Tiêu tin tưởng những lời trước đó Trình Lập Đông nói, y sẽ không lừa gạt mình.
Tất cả đều là người thông minh, đôi khi nói thật sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với nói dối.
Nhưng mà có liên quan đến điều gì?
Manh mối chính là huyện Bình An.
Chuyện này có ai đoán được?