"Chủ yếu chính là nhìn trúng phẩm chất của hắn, cũng nhìn trúng tài hoa của hắn, lão Triệu, ngươi chính là một mãng phu, hữu dũng vô mưu, phải đọc sách nhiều hơn."
Nghe Triệu Nguyên nói như vậy, Ngô Minh có chút chột dạ, hắn vội vàng tùy tiện mở miệng giải thích một câu.
Hắn không nói cho Triệu Nguyên biết, thiên phú võ đạo của Hứa Thanh Tiêu, chỉ sợ sau khi Triệu Nguyên phát hiện tư chất thiên phú của Hứa Thanh Tiêu, sẽ tranh giành với mình.
Nhất phẩm tuổi xế chiều nhất định phải tìm được người thừa kế thích hợp, bởi vì có nhân tố Phá cảnh tiên đan, bồi dưỡng tốt một đệ tử thiên phú dị bẩm, nếu đối phương có thể dựa vào bản thân đột phá nhất phẩm, vậy là kiếm được một món hời lớn rồi.
Nếu bồi dưỡng không được, cũng chỉ có thể dựa vào nhất phẩm Phá cảnh tiên đan.
Mà thiên phú võ đạo của Hứa Thanh Tiêu, ở trong mắt hắn vượt xa thiên phú nho đạo, có được tư chất nhất phẩm, người như vậy, nếu bị Triệu Nguyên biết, phỏng chừng Triệu Nguyên sẽ mắng mình không ra thể thống gì.
Cho nên hắn không nói, sợ bị mắng là phụ, quan trọng nhất vẫn là sợ Triệu Nguyên cướp người.
"Đọc sách? Hai chữ này từ trong miệng ngươi nói ra, lão phu không hiểu sao cảm thấy buồn cười, ngươi cũng đừng làm nhục người đọc sách. ”
"Được rồi, ngươi tự mình coi mà làm đi, có điều ta khuyên ngươi một câu, Hứa Thanh Tiêu này danh tiếng tuy rằng lớn, nhưng hắn chung quy vẫn là người đọc sách, ngươi thu hắn làm đồ đệ, hẳn là tư chất của hắn không tệ."
"Ta hiểu tâm tư của ngươi, chỉ là nên nói hay muốn nói, nếu như ngươi muốn tìm người thừa kế, ta cảm thấy Hứa Thanh Tiêu không được đâu, hay là đổi người khác đi, thật ra có thể bồi dưỡng lại Hoắc Tật, hắn mạnh hơn Hứa Thanh Tiêu."
Triệu Nguyên lên tiếng, vẫn là câu nói đó, không phải hắn xem thường Hứa Thanh Tiêu, mà là cảm thấy một người đọc sách, tư chất võ đạo cho dù tốt, có thể tốt đến đâu?
Nhưng hắn cũng không ngu xuẩn, Ngô Minh thu Hứa Thanh Tiêu làm đồ đệ, chắc chắn Hứa Thanh Tiêu có chỗ hơn người, chỉ là hắn dù sao cũng cảm thấy Ngô Minh lúc này có hơi phiêu rồi.
"Được rồi, ngươi nói gì cũng đúng, ta đi trước, ngươi cũng sắp chuẩn bị đến Ma vực đi nhé."
"Ta luôn cảm thấy gần đây không yên bình, có bất cứ chuyện gì, liên lạc ngay khi có thể."
Ngô Minh không nói nhiều, trong lòng hắn ngược lại mừng thầm, dù sao Triệu Nguyên như vậy là có lợi với hắn.
Lập tức, Triệu Nguyên cũng không nói gì, mà Ngô Minh cũng biến mất tại chỗ.
Chờ sau khi Ngô Minh biến mất, Triệu Nguyên lúc này mới nói thầm.
"Chờ qua vài ngày, ta lại muốn xem Hứa Thanh Tiêu tốt đến mức nào, ôi, không nghe lão nhân nói, chịu thiệt ở trước mắt."
Hắn lẩm bẩm, dự tính qua vài ngày trước khi đi Ma Vực, tìm Hứa Thanh Tiêu một chuyến.
Xem thử rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu mạnh cỡ nào, có thể làm cho Ngô Minh như vậy.
Trong Hầu phủ.
Hứa Thanh Tiêu an bài một vài chuyện, cũng tìm Trần Tinh Hà một chuyến, lúc nói cho Trần Tinh Hà biết mình sẽ xuất phát vào giờ Tý, rời khỏi kinh đô Đại Ngụy, vân du tứ phương, có thể sẽ trở về, cũng có thể sẽ không trở về.
Cho nên bảo Trần Tinh Hà không cần chờ mình.
Trần Tinh Hà cũng biết gần đây có rất nhiều chuyện, tuy rằng hắn ta không biết rõ đại đa số sự tình, nhưng Trần Tinh Hà hiểu được, Hứa Thanh Tiêu bị áp lực.
Hắn không nói thêm gì, chỉ là bảo Hứa Thanh Tiêu đi đường chú ý một chút.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu đi rồi, Trần Tinh Hà cũng không khỏi cảm khái một tiếng, thật ra hắn ta rất muốn giúp Hứa Thanh Tiêu, nhưng chỉ tiếc là mình không có năng lực giúp đỡ Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ có thể chờ đợi lần khoa cử này, mình trúng cử, như vậy, mình sẽ có thể thật sự chia sẻ một ít áp lực thay Hứa Thanh Tiêu.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh Hà cũng có chút khó chịu.
Tại sao mình vẫn chưa nhập phẩm?
Theo lý mà nói, mình nên nhập phẩm từ sớm rồi, chẳng lẽ bị Hứa Thanh Tiêu áp chế?
Mang theo nghi hoặc, Trần Tinh Hà lâm vào trầm tư.
Thời gian trôi qua từ từ.
Hứa Thanh Tiêu còn đi một chuyến đến Đào Hoa Am, đi một chuyến tìm Bạch Y cô nương, không nói gì, chỉ uống chút rượu, cùng Bạch Y cô nương tán gẫu vài câu, Hứa Thanh Tiêu liền rời đi.
Có điều Bạch Y cô nương đoán được hắn sắp đi xa, lấy một lá bùa hộ thân đưa cho hắn, so với ngọc bội long văn của Nữ đế tặng, bùa hộ thân của Bạch Y cô nương có chút mộc mạc.
Chỉ là ở trong mắt Hứa Thanh Tiêu, hai thứ này đều là một loại vương vấn, lo lắng cho mình.
Hứa Thanh Tiêu đi rồi, không nói gì, cũng không phải là sinh ly tử biệt gì, cũng không cần phải làm quá mức bi thương.
Chuyến này mình đi là vì thành thánh, đâu không phải làm cái gì.
Vừa đến giờ Tý.
Hứa Thanh Tiêu xuất hiện ở cửa thành Đông Trực Môn.
Ngô Minh đến đúng hẹn, xuất hiện bên cạnh Hứa Thanh Tiêu.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ."
Hứa Thanh Tiêu cúi chào Ngô Minh một phen.
"Thủ Nhân, giữa ta và ngươi chớ nên khách khí như vậy, ngươi phải nhớ kỹ, vi sư là võ giả, thoải mái một chút tốt hơn."
Ngô Minh mở miệng, có vẻ rất tùy ý.
Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ gật đầu, nhưng thật sự để cho hắn tùy ý, hắn tùy ý nổi, cũng không có khả năng nói một câu, ai nha, lão Ngô sao giờ người mới tới?
"Sư phụ, chúng ta xuất phát ngay thôi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói như thế.
"Được, đi như thế nào? Chúng ta sẽ đi bằng xe ngựa hay đi bộ? ”
Ngô Minh hỏi.
"Sư phụ, ta dự định đi mấy nơi này, nếu di chuyển bằng cách đi bộ, vẫn có chút phiền toái, trực tiếp thuấn di nhé?"
Hứa Thanh Tiêu lấy ra bản đồ, nói ra như vậy, hắn tìm Ngô Minh cùng đi, thật ra còn có một mục đích, đó chính là thuấn di của Ngô Minh.
Vương triều Đại Ngụy rộng lớn vô biên, nếu thật sự dựa vào đi bộ hoặc xe ngựa thì muốn đi một ít nơi nghèo khổ, thật đúng là khó khăn.
Ngô Minh nhận lấy bản đồ, nhìn mấy chỗ Hứa Thanh Tiêu đánh dấu.
Đại đa số đều là những vùng đất cằn cỗi, chỉ có một chỗ phồn hoa, là quận Giang Nam.
"Được."
Ngô Minh gật gật đầu, sau đó nắm lấy Hứa Thanh Tiêu, biến mất tại chỗ.