Nhà nhà đều chọn viết Bắc phạt thì không tốt lắm, viết văn chương về kinh tế ít nhất cũng có thể khiến đôi mắt người ta tỏa sáng.
Nói không chừng Hoàng đế lại thích, khích lệ hai câu. Vậy thì dù có không qua được kỳ thi phủ thì cũng coi như là để lại ấn tượng không xấu.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu lại bắt đầu suy nghĩ.
Cứ như vậy, từng tờ giấy trắng đều bị Hứa Thanh Tiêu viết kín chữ.
Chẳng qua là chữ trên tờ giấy trắng đều là chữ giản thể, hơn nữa nội dung cũng thuộc kiểu lẫn lộn đầu đuôi.
Cái gì mà năm nay làm sao không thu lễ, cái gì mà trên đời chỉ có chỉ đen là tốt, rất kỳ lạ.
Mãi cho đến giờ Dần ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng.
Tiếng gõ cửa đã thức tỉnh Hứa Thanh Tiêu đang trầm tư.
“Thanh Tiêu.”
Là giọng nói của sư huynh của Trần Tinh Hà.
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy ngay lập tức, sau khi mở cửa phòng ra thì liền nhìn thấy gương mặt thanh lãnh của Trần Tinh Hà ở ngay trước mặt.
“Sư đệ Thanh Tiêu bái kiến sư huynh.”
Mấy hôm nay không gặp được sư huynh của mình, giờ gặp lại thấy khí chất của sư huynh càng thêm bất phàm.
“Chỉ còn hai canh giờ nữa là bắt đầu kỳ thi phủ, mau đi cùng ta đến phủ viện, tránh để trễ giờ làm hỏng chuyện lớn.”
Trần Tinh Hà hoàn toàn giống như trước đây, không có gì thay đổi.
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, không thu dọn thêm cái gì nữa mà trực tiếp đi theo Trần Tinh Hà.
Hai người xuống lầu. Lúc này dưới lầu đang có Vương Nho và mấy vị nho sinh kết bạn đi cùng với nhau đứng đó, sau khi thấy Trần Tinh Hà thì cười nhạt một tiếng.
Nhưng mà đến lúc nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xong thì ánh mắt đều lộ ra vẻ kích động.
Nhìn thấy hết mọi thứ, không hiểu sao Trần Tinh Hà lại có chút khó chịu.
Cũng không hiểu sao hắn nhớ lại chuyện xảy ra trong yến hội mấy ngày trước.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, tâm tính của Hứa Thanh Tiêu đã bình tĩnh lại.
Từ lần sỉ nhục trong yến hội, mấy ngày nay hắn ta đều không bước chân ra khỏi phòng, bởi vì phải nghiên cứu văn chương thi phủ.
Trần Tinh Hà chắc chắn sẽ không trách tội gì Hứa Thanh Tiêu cả, chỉ là cảm thấy mình mất mặt thôi.
Nhưng hắn ta vẫn có lòng hiếu thắng. Vị sư đệ này của mình làm được thiên cổ tuyệt từ, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là vui mừng.
Chẳng qua đấy chỉ là làm thơ mà thôi.
Văn chương mới chính là điều quan trọng nhất với nho sinh.
Không phải là Trần Tinh Hà xem thường Hứa Thanh Tiêu mà chỉ cảm thấy Hứa Thanh Tiêu mới nhập học được một tháng, cho dù thật sự có thiên phú thì cũng không thể vượt nhanh như vậy được.
Lần thi thử phủ đô, Trần Tinh Hà hắn nhất định phải khiến Hứa Thanh Tiêu biết sư huynh chính là sư huynh.
Cũng nhất định phải khiến cho văn nhân của phủ Nam Dự biết Trần Tinh Hà này tài hoa hơn người.
Đương nhiên có một chuyện khiến Trần Tinh Hà rất khó chịu đó chính là chuyện Hứa Thanh Tiêu nhập phẩm.
Vậy mà sư phụ của mình lại không nói cho mình biết Hứa Thanh Tiêu đã nhập phẩm, hại mình đứng trước mặt Hứa Thanh Tiêu nói mấy lời xấu hổ như vậy.
Bây giờ nhớ lại.
Xấu hổ!
Xấu hổ!
Đúng là nỗi xấu hổ to lớn!
Phù.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng Trần Tinh Hà cũng lấy lại được bình tĩnh.
Kỳ thi phủ lần này là phép thử để hắn ta chứng minh mình.
Thanh Tiêu sư đệ.
Vậy thì sư huynh sẽ nói cho đệ biết cái gì gọi là tài hoa.
Nghĩ đến đây, Trần Tinh Hà ra khỏi quán trọ, mà những người còn lại thì đi theo song song bên cạnh.
Trên đường đi, tất cả mọi người không ai nói gì.
Nhưng ánh mắt lại giống nhau, đều tập trung vào bên trong phủ viện.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu đi đến phủ viện Nam Dự.
Lúc này bên ngoài phủ viện đã kín hết chỗ từ lâu.
Từ xưa đến nay, văn viện khảo hạch văn nhân đều tương đối đơn giản.
Nhất là sau thời Chu thánh, ngăn chặn phô trương lãng phí, coi trọng đơn giản, thậm chí có một lần, các nơi còn bắt đầu so nghèo, nhất là về các mặt liên quan tới văn nhân này.
Đương nhiên khoa cử trường thi thì lại không giống như vậy, dù sao thì cũng có liên quan đến Hoàng gia, liên quan đến vương triều đại Ngụy.
Trường thi phủ Nam Dự này xem ra hơi keo kiệt, không có mái ngói tường xây, chỉ dùng cỏ khô phủ lên trên kiến trúc.
Biển hiệu cũng không được sơn son thiếp vàng, tất cả đều rất đơn giản.
Lúc này, còn chưa tới giờ Mão mà bên ngoài trường thi phủ Nam Dự đã đông kín tài tử văn nhân tề tụ.
Ở cổng phủ viện cũng đã có hai mươi bộ khoái đứng đó, đeo trường đao, lạnh lùng đứng nhìn mọi người.
Khoa khảo của văn nhân, bất luận là khoa cử hay là thi phủ cũng đều cực kỳ nghiêm ngặt, nếu như có gian lận, nhẹ thì cả đời không được làm quan, nặng thì bị sung quân ba ngàn dặm.
Đây cũng không phải chuyện đùa.
Chỉ là nhìn sơ qua thì trong phủ viện chỉ có hai mươi tên bộ khoái, rõ ràng là hơi ít, theo lý thuyết thì thi phủ hẳn là chuyện quan trọng nhất hiện nay của phủ Nam Dự, không nên ít như vậy mới đúng.
Khi Hứa Thanh Tiêu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì đã có nhiều người tới vây quanh.
“Các hạ chính là Hứa Vạn Cổ, Hứa Thanh Tiêu, Hứa huynh phải không?”
Có người đi đến hướng về phía Hứa Thanh Tiêu hành lễ.
“Vạn Cổ thì không dám nhận, tại hạ chính là Hứa Thanh Tiêu, chư vị là?”
Hứa Thanh Tiêu ngừng suy tư, lấy lại tinh thần, hơi tò mò nhìn về phía mấy người phía trước, đồng thời cũng hơi ê răng với cách xưng hô này.
Hứa Vạn Cổ, cho mình quá nhiều thể diện rồi đó.
Sau câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, mấy người kia lập tức lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng.
“Chúng ta là người đọc sách của huyện Bi Lâm, vừa đến phủ Nam Dự ngày hôm qua thì đã nghe kể chuyện Hứa huynh làm thơ ở yến hội, một bài Mãn Giang Hồng, chính là ước nguyện tột đỉnh trong lòng của người đọc sách chúng ta. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên thấy Hứa huynh khí vũ hiên ngang, rất có khí khái anh hùng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Hứa huynh tài cao, từ khi chúng ta đọc được danh tác của Hứa huynh thì gần như ngày đêm không ngủ, chỉ mong có thể sớm ngày được diện kiến phong tư của Hứa huynh.”
“Hứa huynh, chúng ta còn có một thỉnh cầu hơi quá, không biết Hứa huynh có thể đặt lạc danh cho chúng ta không, như vậy cho dù có thi rớt kỳ thi phủ thì ít ra cũng không uổng công chuyến này tới đây.”
Đám người mở miệng nói ra những lời tán thưởng, dáng vẻ giống như những kẻ si mê.
Cái gọi là lạc danh, kỳ thật chính là kí tên.
Hiểu rõ ý đồ đến đây của đối phương, Hứa Thanh Tiêu cũng cực kỳ khách khí khẽ gật đầu, đám người càng thêm vui sướng, lấy sổ tay của mình, lật tờ thứ nhất ra, lại đưa một cây bút lông be bé cho Hứa Thanh Tiêu, thậm chỉ đến cả túi mực cũng đã chuẩn bị xong.
Cầm bút dính vào ít mực, Hứa Thanh Tiêu ký tên lên phía trên.
Rất nhanh sau đó, khi Hứa Thanh Tiêu vừa ký xong tên cho ba người kia, còn chưa kịp đợi Hứa Thanh Tiêu buông bút lông xuống thì lại có bốn năm người đi tới, mục đích cũng giống mấy người kia.