Bên trong Văn cung Đại Ngụy.
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu truyền khắp thiên hạ, mà giữa trời đất cũng xuất hiện dị tượng.
Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, ngập tràn tia sét tạo thành gông xiềng, từng đầu rồng đen xuất hiện. Đây là ý chí thiên địa, nếu như gông xiềng biến mất thì rồng đen sẽ giáng lâm.
Mang theo ý chí thiên địa, trấn áp hết toàn bộ đám ngụy quân tử này.
Đương nhiên Hứa Thanh Tiêu cũng phải bỏ ra một cái giá khổng lồ. Không chỉ là cái giác về vị trí Bán thánh mà còn phải cố gắng trả một cái giá càng thê thảm hơn.
Vậy nên nói, Hứa Thanh Tiêu đây là muốn lấy mạng liều mạng.
Bên trong Văn cung.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh.
Hắn không tin đã đến mức này rồi mà người đứng sau văn cung kia vẫn không ra mặt!
"Hứa Thánh, chậm đã."
"Hứa Thánh, việc này không cần phải như vậy ."
Cũng chính vào lúc này, cuối cùng cũng có giọng nói vang lên.
Hơn nữa còn là một lượt xuất hiện hai tiếng nói.
Giờ phút này, hai bóng dáng xuất hiện ở trong Văn cung Đại Ngụy, là hai vị thánh nhân vẫn là Bán Thánh, ánh sáng vờn quanh bọn họ, tràn ngập Hạo nhiên chính khí. Họ ngồi xếp bằng xuất hiện, pháp tướng xuất hiện bên trên bầu trời.
Họ nhìn qua Hứa Thanh Tiêu rồi đứng dậy triều bái.
“Hứa Thanh, quả thật chuyện này là Hồng Thánh làm sai, hắn ta không nên quá đáng như vậy, nhưng Văn cung rời đi cũng là tâm ý của người đọc sách trong thiên hạ, điểm này không thể thay đổi được.”
“Hứa Thánh, nếu như trong lòng ngươi có giận, dù có trừng phạt hết những kẻ đã ủng hộ trấn áp Đại Ngụy quốc vận, chỉ có điều mong Hứa Thánh không nên quá đáng. Nếu như người đọc sách trong thiên hạ bị trời đất trấn áp.”
“Nho đạo nhất mạch liền hoàn toàn mất tinh thần, đến lúc đó yêu ma làm loạn vậy không phải sinh linh cũng đồ thán sao, mà xa hơn là không chỉ có mình vương triều Đại Ngụy.”
Hai vị Bán Thánh xuất hiện, đây chính là nền móng sau cùng của Văn cung Đại Ngụy.
Toàn bộ Văn cung Đại Ngụy, tất cả có ba vị Bán Thánh..
Hiện tại đã xuất hiện hết. Bọn họ cùng lên tiếng, chủ động mời tội, tình nguyện giao ra kẻ cầm đầu, không mong Hứa Thanh Tiêu quá đáng quá mức.
Mọi người tặc lưỡi, cũng tràn đầy kinh ngạc. Không ngờ rằng Văn cung Đại Ngụy lại có hai vị Bán Thánh.
Có điều suy nghĩ kỹ một chút thì cũng đúng, dù sao thì cũng là truyền thừa thánh nhân, nên còn hai vị Bán Thánh cũng không phải là chuyện không thể nào.
Chỉ là ở bên trong Văn cung.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu rơi lên người hai vị Bán Thánh này, gần như là chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu đã phát hiện ra.
Hai người này, tuyệt đối không phải là người đứng sau màn.
Cho dù là ba vị Bán Thánh thì cũng không thể nào hủy hoại căn cơ của người đọc sách trong thiên hạ.
Hiện tại người đọc sách đã xuất hiện vấn đề, Nho không giống Nho. Hơn nữa sau khi tấn thăng Bán Thánh, Hứa Thanh Tiêu cũng nhạy bén phát hiện ra thiên đạo xảy ra vấn đề.
Nói đúng hơn là Nho đạo xảy ra vấn đề. Chỉ có điều hắn không rõ cụ thể là đã xảy ra vấn đề gì.
Chu thánh thực sự đã nói với mình là có người ẩn núp trong mạch này của ngài, lấy danh nghĩa của ngài để mưu đồ một chuyện lớn.
Trên thực tế, chuyện bại hoại danh tiếng này, Chu thánh cũng không thèm để ý đến. Hứa Thanh Tiêu hiểu, Chu thánh thực sự để ý chính là chuyện đối phương toan tính mưu đồ.
Ẩn núp trong Chu thánh nhất mạch, trải qua năm trăm năm dẫn đến từng người đọc sách trong thiên hạ không hề có chút nhân ái nào, không hề có chút tinh thần vô tư nào, giống như là yêu ma.
Thủ đoạn này rất đáng sợ.
Nếu như chỉ là ba vị Bán Thánh, Hứa Thanh Tiêu chết cũng không tin, đánh chết cũng không tin.
Khiến người cầm quyền chân chính của Văn cung xuất hiện!
“Các người còn chưa xứng để nói chuyện với bản Thánh.’
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, một câu nói khiến cho người đời chấn kinh.
Trong mắt bọn họ, Bán Thánh đã là sự tồn tại mạnh nhất của Nho đạo, nhưng câu nói này của Hứa Thanh Tiêu lại khiến cho bọn họ biết.
Văn cung còn tồn tại người mạnh hơn.
Chỉ là vẫn luôn cất giấu.
Giấu cực sâu.
Hai vị Tôn Thánh trên bầu trời có chút sững sờ, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó nhìn Húa Thanh Tiêu rồi cười khổ nói.
“Ba người chúng ta là người cầm quyền của Văn cung. Hứa Thanh, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Bọn họ không thừa nhận, trả lời như thế.
“Nếu đã như vậy thì hai người các ngươi cũng cùng chết đi.”
Hứa Thanh Tiêu hừ lạnh một tiếng, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể hắn tiếp tục ảnh hưởng đến vùng đất này.
Hắc long gầm thét giống như tận thế.
Hứa Thanh Tiêu cũng không dung túng cho tật xấu của đám người này, trước đó không thành Thánh thì có thể còn chút kiêng dè, hiện tại đã thành Thánh rồi thì Hứa Thanh Tiêu thật sự chẳng sợ bọn họ cái gì cả.
Mình chưa thành Đại nho đã có thể dẫn được Thánh ý đến, bây giờ thành Thánh rồi thì càng tình nguyện lập ra mười hai lời nguyện lớn.
Diệt trừ ngụy quân tử trong thiên hạ, chuyện này làm không khó, đơn giản chính là trả một cái giá rất đau đớn thê thảm mà thôi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng tin.
Một người đã ẩn mình ở Chu thánh nhất mạch năm trăm năm, âm mưu năm trăm năm sao bỏ được thời khắc mấu chốt bị người khác phá rối chứ?
Vậy nên Hứa Thanh Tiêu biết người này sẽ xuất hiện.
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng sấm nổ to, hai vị Bán Thánh nhíu mày.
Hứa Thanh Tiêu quá độc ác, hơn nữa cũng quá cực đoan, bọn họ thật sự không biết nên nói như thế nào.
Cuối cùng, hai vị tôn thánh thở một hơi thật dài, cúi đầu với Hạo nhiên văn chung rồi nói.
“Nếu đã như vậy thì cứ theo ý nguyện của ngươi đi.”
“Khẩn cầu văn chung chấn minh, thức tỉnh Á Thánh.”
Chỉ có điều Á Thánh hoàn toàn không chú ý, hắn vẫn luôn rơi vào trạng thái ngủ say.
Cần văn chung để làm tỉnh lại.
Trong nháy mắt, thiên hạ kinh sợ.
Cũng không ai ngờ rằng Văn cung Đại Ngụy thật sự cất giấu một vị Á Thánh.