Thấy Triệu Khách đẩy bát mì tới, viên thịt nhanh chóng giơ cánh tay lên, hai mắt thật to sáng lấp lánh.
Chỉ là dáng vẻ vụng về, ngay cả lúc bước đi cũng như có thể té ngã bất cứ lúc nào, khiến người buồn cười muốn cười ra tiếng.
Triệu Khách nhìn cái bát còn cao hơn nó rất nhiều, dáng vẻ không giống như có thể leo lên được, dứt khoát quay người, lấy một cái hộp rỗng từ phía sau, định làm băng ghế cho viên thịt này.
Nhưng chờ Triệu Khách quay người lại, chỉ thấy viên thịt đã tự nhảy vào bát mì, trên bụng vỡ ra cái miệng rộng, "xẹt xẹt" ở trên mặt canh, hai ba miếng đã ăn sạch sẽ.
Phút cuối cùng, vẫn không quên thè ra đầu lưỡi dài rộng, cầm bát lên liếm sạch sẽ.
Lúc này mới hài lòng nằm trong bát.
Dường như cảm thấy rất hài lòng với bát mỳ ngon miệng này, đứng lên, quay người muốn đi vào trong hũ.
Triệu Khách ngạc nhiên: "Mả mẹ nó, ăn cơm chùa??"
Được chứng kiến sự lợi hại của viên thịt này, tuy Triệu Khách không biết đám gia hỏa này là cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, hình như viên thịt này rất cường đại.
Lúc này chỉ thấy Triệu Khách nhanh chóng đưa tay chộp vào viên thịt, đặt sách tem ở trước mặt nó.
Chỉ bát mì kia, lại chỉ sách tem của hắn.
Không biết viên thịt này có thể nghe hiểu hay không, nhưng nói thế nào Triệu Khách cũng không thả nó đi, đã ăn là phải trả tiền.
Viên thịt giơ cánh tay lên, con mắt nhìn chằm chằm sách tem trên tay Triệu Khách, lại nhìn cái bát bị nó ăn trống không.
"Ục ục!"
Vỗ cái bụng tròn vo của mình, dáng vẻ ủy khuất như không muốn trở thành Sử linh của Triệu Khách, rất kháng cự tránh thoát lui về sau.
Thấy tiểu gia hỏa này muốn chui vào trong hũ, Triệu Khách nóng nảy, tuy không biết rốt cuộc những Sử linh này có tác dụng gì, nhưng Triệu Khách mơ hồ có thể cảm giác được hình như rất quan trọng.
Ngươi không muốn không quan trọng, nhưng ngươi đã nuốt những tên khác, bản thân không thể bận rộn vô ích một trận chứ.
Không còn cách nào khác, Triệu Khách chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ của bản thân.
Hắn lấy ra một quyển tạp chí từ trong tủ, đặt tạp chí ở trước mặt tên này bắt đầu lật giở.
Trang thứ nhất là một cái bánh kem, còn có hoa tuyết bơ, phía trên có đào mừng thọ và hoa tươi, cắt ra từ bên cạnh, có thể thấy bên trong là hai lớp màu cầu vồng.
Một cái bánh kem rất đơn giản, nhưng không thể không nói, dưới khả năng chụp ảnh của thợ chụp ảnh trông đặc biệt mê người.
Quả nhiên, viên thịt mở hai tay ra, trợn to mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm bánh kem trước mắt.
Triệu Khách thử hỏi: "Muốn ăn?"
Viên thịt lại có thể nghe hiểu Triệu Khách, thân thể tròn vo lộn một vòng trên mặt đất, ánh mắt khát vọng nhìn về phía Triệu Khách.
Thấy đòn sát thủ có tác dụng, Triệu Khách nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, tiếp tục lật sang trang kế tiếp.
Một món ngon phương nam chính gốc, sườn xào chua ngọt.
Ánh đèn chiếu xuống từ phông nền, xương sườn đỏ tươi tỏa sáng, một đôi đũa gắp xương sườn, có thể thấy trên xương sườn là từng sợi đường.
Lần này viên thịt càng hưng phấn hơn.
Tiếp tục...
Bún gạo qua cầu...
Lẩu tê cay...
Thịt kho tàu...
Từng bức ảnh khiến viên thịt thèm đến chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào tạp chí trên tay Triệu Khách, hai tay nâng lên cao cao, tỏ vẻ nóng lòng muốn thử.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên đóng tạp chí lại: "Ngươi thấy rồi chứ, còn có rất nhiều ăn ngon, nếu sau này ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ làm cho ngươi ăn."
"Ục ục..."
Viên thịt ngạc nhiên, vẻ mặt ủy khuất dứt khoát nằm xuống đất, vẻ mặt lão tử không vui.
Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách lại sáng lên, lăn lộn đầy đất, ít nhất mạnh hơn đâm đầu muốn đi.
Triệu Khách híp mắt, như sói xám lớn dụ dỗ thiếu nữ nhà lành: "Nếu ngươi đồng ý, mỗi tuần ta làm cho ngươi một bữa ăn ngon! Đảm bảo không giống nhau."
Sau khi nghe được lời nói của Triệu Khách, viên thịt đột nhiên nhảy dựng lên, dựng thẳng năm ngón tay về phía Triệu Khách.
Triệu Khách không ngờ viên thịt lại chờ hắn ở đây, tình cảnh muốn đi trước đó, chẳng lẽ là giả vờ?
Quả nhiên là quả cầu tâm cơ, nếu không có Đồ phu chi hạp là tiền lệ, có lẽ Triệu Khách sẽ không suy nghĩ nhiều.
Dù sao con người cần một ngày ba bữa, ngoại trừ không gian khủng bố, mỗi ngày hắn đều nấu ăn.
Nhưng sau khi có tiền lệ là Đồ phu chi hạp này, tuyệt đối không chịu thua lỗ nữa.
Chỉ thấy sắc mặt Triệu Khách tối đen, dựng thẳng một ngón tay, vẻ mặt kiên quyết khiến viên thịt lăn lộn đầy đất, vỗ cái bụng của mình, thỉnh thoảng nhìn Triệu Khách một cái.
Sau khi phát hiện Triệu Khách không chịu tăng giá, cắn răng thử thăm dò duỗi ra hai ngón tay.
"Tốt, một tuần hai lần! Vào đi."
Nhưng nằm ngoài dự đoán lần này Triệu Khách cũng không nhíu mày một cái, lại gật đầu đồng ý.
Lần này viên thịt nhìn ngón tay của mình, lại nhìn Triệu Khách sảng khoái gọi sách tem ra, luôn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng?
"Có phải ta kêu giá hơi ít không??"
Lần trả giá đau khổ nhất trên thế giới, chắc chắn là cái quần giá 100 đồng, ngươi hỏi 50 có bán không, kết quả lão bản trực tiếp đóng gói cái quần, đưa đến trước mặt ngươi: "50! Bán!"
Dường như mỗi lần trả giá, chỉ cần chặt xuống luôn cảm giác mình bị lừa.