Nhắc đến phụ mẫu Liêu Thu, Liêu Thu lắc đầu thật mạnh, dường như có mâu thuẫn rất lớn với việc phụ mẫu ở bên ngoài lâu dài.
Triệu Khách thấy thế cũng không nhắc lại, mọi nhà đều có quyển sách khó đọc.
Vào một số thời khắc, ngươi cảm giác đó là chuyện đương nhiên, thậm chí chỉ là một việc nhỏ không có ý nghĩa với ngươi.
Nhưng đối với người khác, chuyện này cũng là một sự xa cách.
Đối với điều này, điều nên làm là đừng nhắc, đừng hỏi.
"Tiếp theo thì sao!"
Triệu Khách biết, nếu chỉ như thế Liêu Thu không thể lái xe thật xa chạy tới, chắc chắn sau đó còn có việc khiến hắn ta càng hoảng sợ hơn.
Liêu Thu không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, thế nhưng khí tức sợ hãi dày đặc ở trên người lại càng ngày càng nặng.
Điều hoà trong xe đã bật đến mức lớn nhất, gió thổi vù vù.
Nhưng lòng bàn tay và sau lưng Liêu Thu đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, gió lạnh thổi lên mặt hắn ta, khiến hắn ta hơi tỉnh táo lại.
So sánh với gió lạnh của máy điều hòa, loại ý lạnh thấm vào xương cốt càng khiến Liêu Thu cảm thấy hoảng sợ khó có thể bình an...
"Cạch..."
Tiếng cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra khiến Liêu Thu giật mình tỉnh lại từ trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy cửa phòng bà ngoại bị đẩy ra.
"Bà ngoại!"
Liêu Thu giật mình ngồi bật dậy trên ghế sofa, vì lo lắng bà ngoại mộng du, hắn ta đặc biệt ngủ ở trên ghế sofa chính vì sợ buổi tối sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Đối với hành động ban ngày Liêu Thu nằm ở trên giường ngáy o o, hai ngày nay bà ngoại không ngừng lải nhải nói hắn ta.
Nhưng Liêu Thu cũng không dám nói chuyện này cho bà ngoại biết.
Buổi tối đi ngủ, còn đặc biệt lấy ra an hồn hương thử hiệu quả.
Lúc này thấy cửa phòng mở ra một khe hở, Liêu Thu không khỏi thò đầu ra, nghiêng người về phía trước khẽ hỏi: "Bà ngoại?"
Nhưng gọi hai tiếng, Liêu Thu cũng không nhận được đáp lại.
Thấy thế, Liêu Thu dứt khoát đứng lên từ trên ghế salon, cẩn thận đi về phía căn phòng của bà ngoại.
Hắn ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy trong phòng trống rỗng, không thấy bóng dáng bà ngoại.
"A??"
Điều này khiến trong lòng Liêu Thu đột nhiên căng thẳng, vội vàng bước nhanh vào, gian phòng của bà ngoại cũng không lớn, cũng không có chỗ trốn nào.
Đưa tay chạm vào đêm chăn, phát hiện đệm chăn vẫn còn ấm.
"Kỳ quái? Người đâu?"
Liêu Thu thấy thế, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, đưa tay kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, khuôn mặt đen sì, cửa sổ cũng đóng thật kỹ.
"Chẳng lẽ lúc ta đi ngủ, đã đi ra ngoài!"
Nghĩ đến đây, trong lòng Liêu Thu thầm kêu hỏng bét, vội vàng lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát.
Nhưng theo ánh sáng yếu ớt trên màn hình điện thoại di động chiếu lên mặt Liêu Thu.
Liêu Thu vừa gọi điện thoại vừa vô thức ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Nhưng ngẩng đầu một cái, Liêu Thu không tự chủ được ngây ra, chỉ thấy ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động chiếu xạ bóng dáng mơ hồ lên trên mặt thủy tinh màu đen.
Phía sau đầu hắn ta có một đôi giày thêu màu đỏ, đang treo ở trên đỉnh đầu hắn ta.
Nhìn đến đây, lông tóc trên người Liêu Thu cũng không khỏi dựng đứng, thân thể không dám động đậy, cầm điện thoại di động chiếu nghiêng ra sau lưng hắn ta.
Chỉ thấy bà ngoại đang một tay nắm lấy phần đuôi quạt trần trên tường, mặc một bộ áo liệm màu đen, thân thể treo thẳng tắp ở trên đỉnh đầu của hắn ta.
Không biết có phải là vì ánh đèn điện thoại di động yếu ớt hay không, khiến nụ cười trên mặt bà ngoại trông rất quái dị.
Điều thật sự khiến Liêu Thu hoảng sợ là trên tay bà ngoại cầm một cây kéo, đang đưa tới đưa lui đâm về phía đầu hắn ta.
Chỉ là khoảng cách vẫn thiếu một chút nên mãi không đâm tới, nhưng một lần gần nhất cách đầu hắn ta chưa đến một ngón tay.
"Hít!"
Một luồng khí lạnh bò lên theo cột sống của Liêu Thu, nhanh chóng nghiêng người trốn một cái.
Kết quả không thấy rõ ràng dưới chân còn có một cái ghế, lập tức ngã mạnh xuống đất theo một tiếng vang nặng nề.
Không đợi Liêu Thu bò dậy từ dưới đất, thân thể bà ngoại nhảy thẳng xuống từ trên quạt trần, trên tay cầm cây kéo đâm thẳng một cái vào đầu Liêu Thu.
Nhìn cây kéo màu đen đâm thẳng vào đầu, mặt mũi Liêu Thu trắng bệch, mắt nhắm lại, chỉ nghe "ầm" một tiếng.
Chờ Liêu Thu mở to mắt, đã thấy bà ngoại nhắm mắt lại, trên tay không ngừng uốn qua uốn lại ở cạnh bàn bên cạnh.
Thì ra một phát đâm này vì vấn đề góc độ, vừa vặn đâm vào cạnh góc tủ đầu giường hồng mộc ở sau đầu hắn ta.
Nếu không, một kéo này đâm xuống, e rằng hắn ta cũng không còn mạng nữa.
Nhưng không đợi Liêu Thu thở phào một hơi, hai tay bà ngoại đột nhiên nắm lấy cây kéo, hung hăng giơ cái kéo lên.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Tuy nhiên mỗi một lần cây kéo đâm xuống, theo đó là tiếng vang nặng nề và mảnh gỗ vụn bay ở trên mặt mình.
Liêu Thu trơ mắt nhìn bà ngoại như biến thành người khác, vẻ mặt tức giận, điên cuồng đâm cây kéo xuống.
Thấy thế thân thể Liêu Thu run lên, cũng không dám nhìn bà ngoại mà nhìn quanh hai bên, đợi đến khi thấy gầm giường bên cạnh, thân thể ngọ nguậy từng chút một bò xuống dưới giường.