Chạy chưa được bao lâu, tiếng rè trong radio lại dần rõ ràng.
"Chẳng lẽ không có tác dụng?"
Triệu Khách bắt đầu lo lắng, mở ngũ giác đến trình độ lớn nhất, thậm chí kích hoạt cả Cao ngạo.
Trên trán Liêu Thu cũng bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh, vì ngươi căn bản không rõ ràng, sau khi bị chen về hiện thực sẽ đối mặt với điều gì, chẳng may lao ra cũng là một cái hố, đến lúc đó bọn họ khóc cũng không biết tìm ai.
"Két... Két..."
Trong radio càng ngày càng rõ ràng, một bài nhạc Uông Phong dần bắt đầu vang lên.
"Xuyên qua những hẻm nhỏ u buồn, ta đi vào vườn trái cây của ngươi
Hương thơm hoa cỏ Malta khiến người ta mất hồn."
Theo tiếng nhạc, Triệu Khách đã mơ hồ có thể thấy đèn trên đường cái lúc ẩn lúc hiện xung quanh.
Nhưng hình như ngọn lửa Âm Dương trản càng đốt càng lớn, nên xe cũng không bị chen về hiện thực.
Ngược lại càng giống áp sát vào một khu vực màu xám tro giữa hiện thực và âm phủ, có thể lao ra bất cứ lúc nào, cũng có thể một lần nữa xông vào âm phủ bất cứ lúc nào.
Lúc này, tiếng ca trong radio bắt đầu trở nên đứt quãng.
"Ta thở dốc... Tới đi cô nương... Căn phòng thơm hương của ngươi... Rung động ta đi..."
Tiếng nhạc đứt quãng, lúc đầu Triệu Khách không để ý, nhưng theo Liêu Thu tăng tốc độ xe.
Hai tay đánh tay lái, toàn bộ xe chạy thật nhanh qua một ngã rẽ, chỉ nghe radio như động kinh.
Bên trong thỉnh thoảng xen kẽ bài “Tình nhân” của Đao Lang và “Hương hoa có độc” của Hồ Dương Lâm.
Ba bài nhạc trộn lẫn vào nhau, Triệu Khách và Liêu Thu nghe đến miệng đắng lưỡi khô.
"Trên người ngươi có mùi nước hoa của nàng.
Xóa sạch tất cả, vào ngủ cùng ngươi."
...
"Tới đi cô nương, rung động ta đi!"
...
"Dùng bờ môi nóng bỏng này của ngươi, để ta mất hồn trong buổi đêm vô tận."
Theo tiếng nhạc, chiếc xe Mercedes điên cuồng lao qua giữa ngàn vạn mộ phần.
Thỉnh thoảng có một ít âm hồn rời rạc đi lại ở rìa âm phủ, từ xa đã nghe thấy trong Mercedes phát ra tiếng nhạc.
Tiếng nhạc trong radio bắt đầu nam nữ song ca, đừng nói Triệu Khách và Liêu Thu ngồi ở hàng trước, ngay cả mấy lệ quỷ phía sau cũng nghe mặt đỏ tới mang tai.
Triệu Khách cũng muốn đổi kênh, nhưng hình như kênh khác không có tiếng gì.
Cho nên chỉ có thể giữ nguyên cái kênh này, mấu chốt là ngươi còn không thể mở nhỏ tiếng.
Bởi vì bọn họ cần duy trì radio phát ra tiếng từ đầu tới cuối, để phán đoán tốc độ của bọn họ có vượt qua năng lực chịu đựng của Âm Dương trản hay không.
Theo xe chạy bão táp cả một đường, thời gian dần trôi qua mộ phần xung quanh bắt đầu ít hơn, thay vào đó là từng gian phòng tạo hình cổ quái.
"Phía trước!"
Lúc này, mấy tên tiểu quỷ nhấc một cỗ kiệu lắc lư đi về phía trước.
Xe của đám người Triệu Khách chạy đến bên cạnh rồi chậm rãi giảm tốc độ, chạy song song với cỗ kiệu này.
Sau khi xe giảm tốc độ, Liêu Thu hạ cửa sổ xe xuống, nhìn màn kiệu hơi do dự, sau đó vươn tay vén màn kiệu lên nhìn.
Chỉ thấy trong kiệu có một nữ nhân đang ngồi.
Trông nữ tử tuổi khoảng ba mươi, ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, một mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc như ý, phía trên cắm một cây trâm bạch ngọc hoa mai.
Khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mi thanh tú thon dài, vẻ ngoài đoan trang sáng ngời không khỏi khiến ánh mắt Liêu Thu ngẩn ngơ, không cách nào rời mắt.
Lúc này radio đổi phong cách, theo tiếng nhạc jazz trầm thấp, chỉ nghe tiếng ca khàn khàn hùng hậu vang lên.
"Là ai... Gõ cửa sổ của ta... Là ai đang gảy dây đàn..."
Theo tiếng âm nhạc giàu cảm xúc, nữ nhân hơi mở mắt, hai con ngươi đen trắng rõ ràng, trong veo sáng ngời mang theo vẻ gợi cảm của nữ nhân trưởng thành.
Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Liêu Thu, ánh mắt như tỷ tỷ nhà bên này khiến trái tim Liêu Thu đập thật nhanh thịch thịch thịch.
Ngón tay thon dài tinh tế nhẹ nhàng đưa ra, ngón tay đặt ở trên cánh tay Liêu Thu, cảm xúc lạnh băng khiến Liêu Thu lập tức trở nên ý loạn tình mê.
"Ngươi nguyện ý giao trái tim ngươi cho ta?"
Nữ nhân thò đầu ra từ trong kiệu, khuôn mặt kia gần như muốn dán vào mặt Liêu Thu, theo bờ môi hồng phun ra mùi thơm ngát, trong nháy mắt Liêu Thu suýt nữa mở miệng nói ta bằng lòng.
Chỉ là lúc này, Liêu Thu đột nhiên cảm thấy sau mông bị thứ gì đó đâm vào, tinh thần hoảng hốt, ánh mắt trở nên tỉnh táo, lại nhìn nữ nhân trong kiệu, thấy nữ nhân chỉ có nửa người trên, không có nửa người dưới.
Dưới ngực máu me đầm đìa, có thể thấy ruột, lá gan phổi rơi xuống, tùy ý chảy xuống trong kiệu.
Trong nháy mắt, mặt mũi Liêu Thu trắng bệch hơn phân nửa, hét lên một tiếng, một chân giẫm vào chân ga xông về phía trước.
Chỉ nghe tiếng động cơ xe Mercedes vang lên vù vù, chiếc xe lao ra.
Nữ nhân trong kiệu ngạc nhiên, cách xa vẫn có thể nghe được tiếng nhạc trong xe.
"Hảo bằng hữu gặp lại, hảo bằng hữu gặp lại, gặp lại, gặp lại..."
"Phù phù phù phù..."
Sau khi xe chạy đi một khoảng rất xa, Liêu Thu vẫn không quên quay đầu nhìn một cái, bảo đảm tên nữ quỷ đó không đuổi kịp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tức giận nhìn Triệu Khách: "Vương ca, ngươi thật sự không biết suy nghĩ, vừa rồi ta suýt thì... Thì..."
Liêu Thu thì nửa ngày cũng không nghĩ ra phải nói thế nào.