Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1111 - Chương 1111. Đã Đến! (2)

Chương 1111. Đã đến! (2) Chương 1111. Đã đến! (2)

"Không đi! Muốn đi cùng đi, không thành tiên được cũng đừng thành tiên, nhất định có những cách khác."

Lão thái nghe được câu này, thân thể chấn động, hoảng sợ nói: "Ngươi biết?"

Đến khi nàng đi đến trước Uổng Tử thành mới biết được chuyện này, nàng không biết Liêu Thu làm thế nào biết được chuyện này.

"Đừng quan tâm sao ta biết được, bà ngoại, ngài nhanh đi theo ta, Vương ca nói có cách cứu ngài!"

Trước đó Triệu Khách cũng hỏi thăm “Quỷ tân nương”, thật sự có cách tạm hoãn, hơn nữa Triệu Khách cũng có thể làm được.

Đó chính là không ngừng chế tác nhục thể hoạt bát cho lão thái thái, để nàng mượn xác hoàn hồn, tuy làm vậy không phải cách tốt nhưng cũng là cách duy nhất có thể trì hoãn lão thái thái hồn phi phách tán.

Vì liên quan đến năng lực sách tem, Triệu Khách không có cách nào giải thích rõ ràng cách này cho Liêu Thu.

Chỉ nói cho hắn ta biết, hắn có cách.

Nhưng sau khi lão thái thái nghe vậy lại lắc đầu, buông tay Liêu Thu ra.

"Mượn xác hoàn hồn, cách này ta cũng biết, quá thương thiên hại lý, ta cũng không làm được, nếu thật sự phải cướp thân thể người khác, ta tình nguyện hồn phi phách tán!"

Làm người có kiên trì làm người, thường có một số việc khiến người ta rất khó hiểu.

Cũng như ngươi vĩnh viễn không hiểu vì sao phụ mẫu khăng khăng để ngươi mặc quần thu vào mùa thu.

Sự kiên trì của lão thái thái cũng kiên định như thế.

Tuy Liêu Thu không biết Triệu Khách dùng cách gì, nhưng lúc này chỉ có thể liều mạng giải thích chưa chắc đã là mượn xác hoàn hồn.

Nhưng lão thái thái lắc đầu: "Ngoại trừ mượn xác hoàn hồn, không có cách khác."

Thấy lão thái thái không chịu đi, Liêu Thu lo lắng như lửa cháy mông.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thỉnh thoảng Liêu Thu lại nhìn đồng hồ, thấy không khuyên được bà ngoại, quay người đi qua Quỷ Tướng giả chết ở bên cạnh.

"Đại ca, ngươi nói số đi, giúp ta một tay mở cửa ra, sau khi xong chuyện, ngươi muốn bao nhiêu ta đều cho ngươi."

Quỷ Tướng trợn mí mắt, đầu như trống lúc lắc.

"Không có thương lượng, quy củ này không phải ta định xuống, ta không làm chủ được."

Sau khi nghe thấy Quỷ Tướng nói vậy, Liêu Thu lập tức nổi giận.

"Cái quyết định quy củ chó má kia, chẳng lẽ bà ngoại ta tu hành cả đời, tích lũy bao nhiêu thiện hành, cứ vậy bị hủy ở trong cái gọi là quy củ?"

Quỷ Tướng nghe Liêu Thu mắng chửi, dứt khoát bịt lỗ tai làm như không nghe thấy.

Loại việc này, bọn họ là tiểu nhân phía dưới không thể xen vào, cũng không thể phát biểu ý kiến, nhận tiền tài của người trừ tai hoạ cho người.

Nhưng có thể tiêu tai, bọn họ không chút chùn bước, không thể tiêu tai, bao nhiêu tiền cũng vô dụng.

Quy củ này cũng là Thiên điều, dù không hợp lý cũng có đạo lý tồn tại của nó.

"Đều nói, thiện ác đến cuối cùng cũng có báo, chẳng lẽ cái gọi là âm phủ, lại báo ứng lên người làm việc thiện tích đức? Mở cửa cho lão tử!"

Liêu Thu nói xong tiến lên phá cửa, hai tay đập ầm ầm vào cửa chính tối đen.

"Tiểu Thu!"

Lão thái thấy thế muốn ngăn cản nhưng căn bản ngăn không được, lúc Thủ tam tặc, Liêu Thu đã thông qua ảo tưởng tam tặc nhìn rõ ràng nhưng năm qua bà ngoại đã sống như thế nào, ba năm đại thiên tai, bà ngoại lấy ra lương thực giấu trong nhà, chia cho thôn dân, bản thân lại gặm vỏ cây.

Sau này quê hương gặp nạn hồng thủy, cũng là nàng quyên nửa năm tiền lương góp nhặt trên tay.

Một mình định cư ở Lạc Dương, yên lặng đưa một đôi lót giày cho những du hồn chết oan kia, cũng để bọn họ không mất chân linh, trở nên ngơ ngơ ngác ngác ở trong Uổng Tử thành.

Siêu độ bao nhiêu du hồn dã quỷ đáng thương.

Cộng lại những công đức này, từng việc từng việc, cái lớn thì Liêu Thu từng nghe nói, cái nhỏ thậm chí Liêu Thu chưa từng nghe nói, e rằng ngay cả phụ mẫu cũng chưa chắc đã biết.

Thiện hành từ lúc bắt đầu đến lúc chết, thủ vững tu hành cả đời.

Kết quả lại vì một quy tắc khó hiểu, muốn bà ngoại hồn phi phách tán.

"Đây là quy củ gì? Đây chính là quy củ do tạp chủng định! Mở cửa cho lão tử!"

Liêu Thu dốc hết sức gõ hai tay vào trên cửa chính.

Đáng tiếc cửa lớn trước mắt như hòn đá, mặc cho Liêu Thu đập thế nào, thậm chí không lắc lư chút nào.

"Tiểu Thu, đừng đập, ngươi đi đi, nghe bà ngoại, sau khi trở về ngoan ngoãn làm người sẽ tốt hơn bất kỳ điều gì."

Bà ngoại nhìn Liêu Thu đập nát tay, đau lòng ôm tay Liêu Thu vào trong ngực không chịu buông ra.

Lúc này Quỷ Tướng cũng hơi không nhịn được nữa, hơi mở mắt ra khuyên nhủ: "Ngươi không đập mở được cánh cửa này đâu, cửa này chỉ có thể đẩy ra từ bên trong, ngươi ở bên ngoài căn bản không mở được cánh cửa này."

Thì ra cửa lớn Uổng Tử thành chỉ có thể đẩy ra từ bên trong, muốn kéo hoặc cứng rắn đẩy, căn bản không có khả năng mở ra.

Nghe đến đó, Liêu Thu ngạc nhiên, con mắt trở nên đỏ bừng như con thỏ: "Ngươi lừa ta!"

"Ta không lừa ngươi, ngươi tin hay không thì tùy." Quỷ Tướng bĩu cái miệng rộng, không nói nữa.

Liêu Thu nghe vậy, lấy ra một xấp tiền giấy thật dày từ trong túi: "Ai mở cửa giúp ta, ta đưa tất cả tiền cho hắn."

Lúc nói lời này, chỉ thấy Liêu Thu nhét tiền giấy vào khe cửa.

Bình Luận (0)
Comment