Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1113 - Chương 1113. Ly Biệt! (2)

Chương 1113. Ly biệt! (2) Chương 1113. Ly biệt! (2)

Lúc Quỷ Tướng nói chuyện vẫn không quên xoay người nằm nghiêng.

"Đại nhân, bọn họ muốn xông quan!"

Quỷ Soa thấy thế nóng nảy, những du hồn này xông quan cũng không phải việc nhỏ gì, bên trên vặn hỏi xuống, bọn họ cũng không gánh vác nổi.

Quỷ Tướng vẫn giả chết, về phần mấy Quỷ Soa nằm ở xung quanh, từng người nhìn nhau, còn do dự có nên nhanh chóng đứng lên trở về hay không.

Nhưng còn chưa động đậy, chỉ thấy Quỷ Tướng hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi: "Các ngươi đều bị trọng thương, động đậy cái gì, chờ những du hồn đó lao ra lại nói."

Tuy Liêu Thu ở bên cạnh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe đến đó ánh mắt lập tức xuất hiện sự vui vẻ khó giấu.

Hắn ta không nghe hiểu cái khác nhưng có câu nói sau cùng của Quỷ Cơ, rõ ràng cũng đang nhắc nhở hắn ta có hy vọng rồi.

"Cảm ơn!"

Liêu Thu hiểu rõ, Quỷ Tướng đang cố ý giúp hắn ta, đứng lên cúi đầu thật sâu với Quỷ Tướng: "Nếu sau này ngài có gì cần, cứ báo mộng cho ta, Liêu Thu tuyệt đối không quên ân tình của ngài."

Quỷ Tướng nghe xong giấu mặt ở phía dưới cánh tay, lẩm bẩm cố ý giả vờ như không nghe thấy.

Liêu Thu nói xong, hai tay ôm chặt bà ngoại vào trong ngực, cực kỳ hưng phấn hét lớn, "Có hy vọng, có hy vọng rồi bà ngoại."

"Đa tạ đạo hữu."

Trên mặt lão thái thái cũng khó giấu vẻ vui mừng, khom lưng cảm tạ Quỷ Tướng.

Quỷ Tướng nghe vậy, nhanh chóng quay mặt tới, khuôn mặt đen thô kệch lộ ra nụ cười thật thà, thái độ hoàn toàn khác với Liêu Thu.

Liêu Thu suy nghĩ hiểu, người ta chướng mắt chút ơn huệ này của hắn ta, lại coi trọng nhân tình của bà ngoại.

Tuy hơi cảm thấy khó chịu nhưng lúc này Liêu Thu cũng không để ý, chỉ cần có thể để bà ngoại vượt qua tử kiếp lần này, dù làm gì hắn ta cũng không để ý.

"Ầm!"

Lúc này, một tiếng vang nặng nề, của lớn Uổng Tử thành bắt đầu chấn động dữ dội.

"Mở cửa!"

Sau cửa lớn, tiếng động như là biển gầm vọt tới, trùng trùng điệp điệp khiến đại hán Quỷ Tướng giật mình, nghĩ thầm: "Sao nhiều như vậy?"

Nghĩ đến đây, trong lòng Quỷ Tướng không khỏi hơi lo lắng, vốn tưởng chỉ là một việc tình cờ, có lẽ là trời không tuyệt đường người.

Nếu thật sự có mười du hồn lao ra, hắn ta cũng một mắt nhắm một mắt mở, đè chuyện này xuống.

Nhưng hình như tình huống hiện tại không giống suy nghĩ của hắn ta.

Nếu thật sự để đông đảo du hồn lao ra, hắn ta chắc chắn bị Diêm Vương hỏi tội vì chuyện này.

Nghĩ đến đây, Quỷ Tướng chỉ cảm thấy tê cả da đầu, cũng không ngồi yên nữa, hóa thành một luồng gió đen xông về bên trên cửa thành, nhìn xuống từ bên trên cửa thành.

"Hít!"

Hít một luồng khí lạnh vào phế phủ, tròng mắt cũng sắp trừng ra ngoài, quay đầu đánh một bàn tay vào đầu Quỷ Soa bên cạnh.

"Đầu óc các ngươi có bệnh à, còn lo lắng cái gì, gõ long chung cho ta, nhanh thông báo Thập Điện Diêm La phái người đến trấn áp!"

Dưới thành quan, lít nha lít nhít du hồn tạo thành dòng lũ, đập vào phía dưới thành quan, những du hồn này không có 8000 cũng phải có một vạn.

Nếu thật sự lao ra, thời gian hắn ta làm mưa làm gió ở chỗ này, xem như chấm dứt.

Quỷ Tướng nói xong, quay người đi đến mặt khác thành môn, chỉ mấy tên Quỷ Soa giả chết trên mặt đất, mắng: "Đừng giả chết nữa, nhanh dậy, giữ vững cửa thành cho ta!"

"A!"

Mấy Quỷ Soa cũng không ngờ việc này chuyển biến nhanh như vậy, nhao nhao đứng lên, chạy đến trước cửa thành.

"Đợi chút, sao các ngươi có thể như vậy!"

Liêu Thu nóng nảy, vừa có hy vọng, sao có thể vỡ vụn như vậy, giang hai cánh tay muốn ngăn cản Quỷ Soa.

"Tiểu huynh đệ, không phải chúng ta không giữ lời, là bên trên làm khó!"

Trong lòng mấy vị Quỷ Soa cũng ngại ngùng, dù sao cũng đã nhận tiền, không giúp được gì thì cũng thôi, còn phải bỏ đá xuống giếng, đây đúng là hơi không giữ lời.

Nhưng cũng như bọn họ đã nói, lệnh bên trên làm khó.

Bọn họ cũng là chức quan nhỏ, bình thường nhận chút chỗ tốt, nhiều nhất cũng là không làm khó dễ những du hồn dã quỷ đó.

Về phần loại chuyện này, bên trên để bọn họ làm người xấu, bọn họ cũng không thể làm người tốt.

"Các ngươi!"

Liêu Thu nhìn thời gian, lồng ngực như có một ngọn lửa, sắp thiêu đốt cả người hắn ta.

"Thật xin lỗi huynh đệ!"

Một câu xin lỗi, mấy Quỷ Soa tiến lên lấy ra bạch phàm và gậy tang cầm trên tay, cả hai phát ra một đoàn hắc quang, chiếu thẳng vào cánh cửa lớn ngay trước mắt, dự định đóng kín cửa lớn.

Thấy cảnh này, khóe mắt Liêu Thu nứt ra, cất bước xông lên, dù hôm nay đánh bạc cái mạng này, cùng lắm thì theo bà ngoại cùng hồn phi phách tán.

"Liêu Thu!"

Thấy hành động của Liêu Thu, một bàn tay giữ chặt cánh tay của hắn ta.

Liêu Thu quay đầu, thấy đến bây giờ bà ngoại còn ngăn cản mình, sắc mặt không khỏi đỏ hồng, dáng vẻ như muốn nổ tung, đầu toàn là mồ hôi, siết chặt nắm đấm vang lên tiếng lạch cạch.

"Bà ngoại, thả ta ra, ta cùng bọn họ..."

"Chát!"

Liêu Thu còn chưa nói hết câu, chỉ cảm thấy trước mắt đau rát, trong lúc ngạc nhiên mới thấy trên khóe mắt tang thương bà ngoại đã ướt nước mắt, thấm ướt cả tóc mai bạc trắng.

Trên khuôn mặt dãi dầu sương gió treo đầy nước mắt, hai tròng mắt hãm sâu để lộ ra vẻ lo lắng và bất an.

Bình Luận (0)
Comment