Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1115 - Chương 1115. Tôm Hùm Đất Trung Quốc

Chương 1115. Tôm hùm đất Trung Quốc Chương 1115. Tôm hùm đất Trung Quốc

Có lẽ trong bọn họ có người tốt, có người xấu, thậm chí sẽ có người cặn bã, nhưng không ai dám quên phần ân tình này.

"Bà ngoại, đi, chúng ta đi!"

Liêu Thu vội vàng kéo bà ngoại đi vào trong cửa, chỉ là đi tới trước cửa đã thấy Quỷ Tướng đưa tay ngăn Liêu Thu lại.

"Làm sao! Ngươi còn muốn cản ta!"

Lần này Liêu Thu hơi giận, nhưng Quỷ Tướng lắc đầu: "Người sống không thể vào Uổng Tử thành, còn lại để ta."

Liêu Thu hơi không tin tưởng hắn ta, nhưng bà ngoại lại buông tay ra, vẫy tay với Liêu Thu: "Đi thôi, trở về đi."

"Ta..."

Liêu Thu há hốc mồm, nặng nề gật đầu, chậm rãi buông tay bà ngoại ra, đưa mắt nhìn bà ngoại từng bước một đi vào Uổng Tử thành.

"Bà ngoại!"

Lúc này Liêu Thu đột nhiên gọi một tiếng, lão thái thái dừng bước chân, quay đầu.

Chỉ thấy Liêu Thu quỳ mạnh xuống đất: "Tôn nhi tiễn đưa ngài!"

Sau khi nói câu này, Liêu Thu cúi đầu xuống không dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã khóc thành người nước mắt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười mừng rỡ.

Triệu Khách đứng ở đằng xa, yên lặng nhìn tất cả, thở sâu vẫy tay từ biệt lão thái thái.

"Cành liễu đã gãy, hoa dương cũng bay, thử hỏi bao giờ người đi xa mới về."

Triệu Khách cảm thấy kính nể vì hành động tốt của lão thái thái, cũng cảm thấy mừng rỡ vì đạo hạnh của lão thái thái có thành tựu.

Chỉ thấy cửa lớn chậm rãi đóng lại.

Lúc này, Quỷ Tướng quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, lập tức mắt trợn tròn, chỉ về phía Triệu Khách nói: "Kẻ trộm chạy đâu!"

Nói chuyện, chỉ thấy Quỷ Tướng nhấc Lang Nha bổng lên, chạy về phía Triệu Khách.

Liêu Thu là một người bình thường, hắn ta nể mặt lão thái thái thì cũng thôi, nhưng Triệu Khách lại khác.

Lúc thấy Triệu Khách, Quỷ Tướng đã cảm thấy quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, đây không phải tên bị truy nã lần trước sao?

Tên này còn dám xông vào âm phủ, thật sự ăn gan báo rồi.

Triệu Khách thấy Quỷ Tướng đuổi theo, không khỏi bĩu môi một cái: "Phi, lão tử không chỉ muốn đi, ta còn mẹ nó muốn chạy!"

Lúc này không chạy, còn chờ đến khi nào.

Dù sao điểm bưu điện trên tay chỉ có như vậy, ngay cả thôn phệ tem cũng không đủ.

Vừa nhìn Quỷ Tướng này đã biết khó đối phó, Triệu Khách lười lãng phí tiền tài ở trên người hắn ta.

Lúc này Triệu Khách xoay người chạy.

Quỷ Tướng thấy Triệu Khách chạy, vừa đuổi theo vừa chửi rủa.

Kết quả chưa đuổi được mấy bước, dưới chân trượt đi, suýt nữa té ngã, lúc lại nhìn lên, "Tụ Hồn thạch nơi này đâu??"

Con đường nhỏ trước mắt vốn phải là từng tảng gạch đá xanh, mỗi một tảng đều là Tụ Hồn thạch lấy dưới suối vàng, sau khi trải qua rèn luyện mới thành hình, để ở chỗ này ít nhất cũng hơn ngàn năm.

Sao trong nháy mắt, lại vô duyên vô cớ biến mất một mảng lớn.

Quỷ Tướng suy nghĩ, chắc chắn có liên quan với tên trước mắt, tuy không biết hắn làm thế nào, nhưng chuyện này hắn ta nhất định phải quản.

Lúc này khuôn mặt đen xì, tức giận đến oa oa kêu to, giậm chân một cái cuốn lên một luồng gió đen, đằng không bay lên đuổi theo.

"Tiểu tử, đừng hòng chạy!"

Triệu Khách vừa chạy xuống đường nhỏ đá xanh, đã nghe xa xa sau lưng vang lên tiếng rống giận dữ của đại hán Quỷ Tướng.

Triệu Khách hạ quyết tâm không giao thủ với Quỷ Tướng này.

Thấy đối phương sắp đuổi tới, hàng lông mày khẽ nhếch, thân thể trốn vào ngã rẽ, kích hoạt Tự nhiên chi tức nhanh chóng ẩn nấp thân thể.

Trước sau không đến một hơi, chỉ thấy đại hán đã đuổi theo, ánh mắt nhìn quanh, Triệu Khách đã không có bóng người.

"Tiểu tử này là thỏ?"

Đại hán nhìn một vòng, không thấy ai, hùng hổ một lúc lâu.

Triệu Khách thấy thế, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tính toán đợi sau khi Quỷ Tướng rời đi, hắn sẽ nghĩ cách quay về hiện thực.

Tính toán ra, còn có một đống việc vặt vãnh chờ hắn.

Ngay lúc Triệu Khách tính toán trong lòng, sau khi trở về nên lừa gạt như thế nào... Không, là kiếm chút điểm bưu điện.

Con tem “Quỷ tân nương” trong sách tem của Triệu Khách đột nhiên lóe ra một đoàn ánh sáng mạnh, một luồng oán khí cường đại bạo phát ra từ trong sách tem.

"Xảy ra chuyện gì?"

Tinh thần Triệu Khách nặng nề, không kịp áp chế, chỉ thấy luồng oán khí này giãy giụa lao ra, biến thành một khuôn mặt nữ nhân: "Cứu ta!"

"Không tốt!"

Ngay lúc nữ nhân thét lên, hai chân Triệu Khách đạp ra, nhảy lên trên trời như Bạch Hạc.

"Ầm!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lang Nha bổng đen kịt trực tiếp nện vào vị trí Triệu Khách ẩn thân.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy bùn đất vẩy ra, trên mặt đất bị nện ra một cái lỗ thủng rộng năm mét.

"Ta đã nói, sao tiểu tử nhà ngươi chạy nhanh như vậy, thì ra trốn ở chỗ này."

Quỷ Tướng hùng hổ cầm theo Lang Nha bổng đi ra.

Hai chân Triệu Khách hạ xuống đất, thân thể ngồi xuống, một tay lấy ra huyết chùy từ trong sách tem.

Đồng thời lạnh nhạt căm tức nhìn nữ nhân còn đang giãy giụa trong sách tem.

"Cứu ta, ta là Đông Nhạc đế nữ, Bạch Đường!"

Lời nữ nhân rơi xuống, Triệu Khách ngạc nhiên, đại hán cũng choáng váng.

Triệu Khách vốn tưởng đây là “Quỷ tân nương” phản phệ, dù sao con tem này có vẻ có oán khí thật lớn.

Không ngờ nữ nhân mới mở miệng lại là câu nói này, Bạch Đường!

Không phải là Bạch Đường bị chọc tức chết, Quỷ Giới công chúa, nữ nhi Đông Nhạc Đại Đế.

Lần trước cũng may mắn có Cơ Vô Tuế ra tay, nếu không hắn đã sớm nghẻo.

Bình Luận (0)
Comment