Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1134 - Chương 1134. Xà Quân

Chương 1134. Xà Quân Chương 1134. Xà Quân

Chỉ có điều, không lâu sau một số yêu quái chế giễu hắn ta đã bị hắn ta giết sạch cả nhà.

Trong giới yêu quái đã ồn ào, mưa gió nhiều năm.

Tuy đổi tên rất tùy hứng nhưng thực lực tuyệt đối không thể coi thường.

Lúc Triệu Khách đối phó Thuỷ Lộc dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ đối phó với xà yêu, trong lòng Triệu Khách lại rất cảnh giác.

Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức.

Huống chi đối phương là xà yêu tu hành ba bốn trăm năm, tên ngu Thuỷ Lộc không thể so sánh được.

Triệu Khách ngừng thở, đi đến trước cửa, lại nghe bên trong vang lên từng tiếng hát.

"Bạch Tố Trinh tu thân trong động dưới Thanh Thành sơn ngàn năm này..."

Triệu Khách đi tới cửa trước, sau khi do dự một chút, hai tay đẩy cửa phòng ra.

"Ông..."

Theo cửa phòng bị mở ra, chỉ thấy trong phòng bao lớn như vậy bao trùm một tầng sương trắng mịt mờ.

Triệu Khách chú ý tới, sương trắng như có một loại lực lượng vô hình quấy nhiễu sự thăm dò ngũ giác của hắn.

Hiển nhiên, đây cũng là lý do vì sao lúc hắn ở bên ngoài rất khó phát hiện yêu khí.

Trong sương trắng mịt mờ, một bóng dáng mặc váy dài màu xanh, đang đứng trước tivi LCD hát theo lời bài hát, dường như hồn nhiên không phát hiện Triệu Khách đi tới sau lưng.

Khỏi phải nói, bóng dáng trước mắt mặc váy dài, một mái tóc dài thật dày, tinh mịn đen bóng, bờ eo thon mảnh khảnh cảm giác như một tay cũng có thể bao trọn.

Chỉ dựa vào bóng lưng, thật sự có dáng vẻ của Tiểu Thanh trong Bạch Xà truyện.

Lúc này, Triệu Khách cất bước đến gần, trên đầu ngón tay ngưng tụ ra một sợi kiếm mang, trong nháy mắt nhắm thẳng vào đầu nữ nhân vẩy một cái.

Chỉ thấy kiếm mang phá không mà đi, một kiếm xuyên qua đầu nữ nhân cắt thành hai nửa.

Toàn bộ quá trình đơn giản tới cực điểm, khiến Triệu Khách cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt Triệu Khách trở nên cổ quái.

Nữ nhân trước mắt bị cắt mất hơn phân nửa đầu, lại còn đang hát, hơn nữa càng hát càng nhập tâm.

Triệu Khách bước nhanh qua, một tay túm lấy bả vai nữ nhân, kéo ra sau một phát.

Chỉ thấy nữ nhân xoay người lại, lại là một bộ khô lâu không có da thịt.

"Có bẫy!"

Triệu Khách vừa nhìn thấy khô lâu trước mắt, thân thể đã nhanh chóng lùi ra ngoài.

Nhưng chờ Triệu Khách quay đầu lại mới phát hiện, cánh cửa tiến vào trước đó đã biến mất, thay vào đó là một tấm bia đá, phía trên viết một hàng chữ lớn: "Một khúc đứt ruột, khuyên quân chớ quay đầu."

"Tạch tạch tạch ken két..."

Chỉ thấy khô lâu bắt đầu rắc rắc uốn éo, phát ra một tràng tiếng cười bén nhọn về phía Triệu Khách, dường như đang mỉa mai Triệu Khách muốn chôn thân ở chỗ này.

"Cạm bẫy!"

Triệu Khách nhíu chặt mày, người đầu tiên nghĩ tới trong đầu là Thuỷ Lộc, dù sao cũng là hắn ta dẫn hắn tới nơi này, khó đảm bảo đây không phải một cái bẫy, cố ý dụ hắn tiến vào.

Nhưng khả năng này cũng không lớn, dù sao đoạn đường này hắn tận mắt trông coi Thuỷ Lộc, mỗi một hành động của hắn ta hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Muốn thông đồng với người khác, e rằng hắn ta không có bản lĩnh này.

Nếu không đúng, vậy có nghĩa bản thân nơi này đã có vấn đề, chỉ là bị bọn họ đánh bậy đánh bạ xông vào.

Nhưng mặc kệ là loại nào, bản thân Triệu Khách cũng không lo lắng, ngược lại Triệu Khách càng muốn hiểu rõ thủ đoạn của con xà yêu này.

Quay đầu nhìn khô lâu còn đang cười quái dị, Triệu Khách đi bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra nhìn, sau khi nhìn ra bên ngoài rèm cửa, Triệu Khách không khỏi ngạc nhiên, trong ánh mắt dần lóe ra vẻ quái dị.

"A!"

Trong một căn phòng khác, một tiếng hét thảm truyền đến, là tiếng hò hét của Thuỷ Lộc.

Chỉ thấy cửa phòng bị một chân đá văng ra, Thuỷ Lộc cởi truồng lao ra từ trong phòng.

Nhưng vừa bước một chân ra khỏi cửa phòng, Thuỷ Lộc đã cảm thấy bàn chân nóng bỏng thiêu đốt.

Trong nháy mắt Thuỷ Lộc ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim Thuỷ Lộc rơi vào vực sâu, không biết thế nào thét to: "Đáng chết, tại sao có thể như vậy?"

Trước mắt vốn phải là hành lang trang hoàng hào hoa, lại biến thành vách thịt màu đỏ sậm, trong không khí tràn ngập một luồng sương mù màu trắng, dưới chân lại có chất lỏng màu xanh sẫm.

Loại chất lỏng này như mang theo tính ăn mòn rất mạnh, hắn ta vừa đặt một chân lên, đã khiến đáy giày của mình bị ăn mòn mất một tầng.

"Hừ, ta tưởng ai rảnh rỗi như thế, hóa ra là lão bất tử nhà ngươi."

Theo tiếng hừ lạnh truyền vào trong tai Thuỷ Lộc, trong chốc lát khiến Thuỷ Lộc giật mình, ngẩng đầu hoảng sợ kêu lên: "Xà Quân, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, ngài thả ta ra ngoài trước, có chuyện gì, chúng ta dễ thương lượng."

"Dễ thương lượng? Hừ hừ, Thuỷ Lộc, đừng tưởng ta không biết ngươi muốn làm cái gì, trên tay ngươi có không ít bảo bối nhưng ta không thèm, một con yêu quái đại bổ như ngươi đã tự động đưa tới cửa, ta cầu còn không được, sao nỡ thả ngươi đi!"

Bản thể Thuỷ Lộc là cái gì, đến nay chưa ai biết được, nhưng được cao nhân đắc đạo điểm hóa, hiển nhiên cũng không phải thú vật phàm tục gì.

Một con yêu quái như thế, dù thực lực không mạnh nhưng tu vi vẫn rất phong phú.

Làm một cái so sánh không thích hợp, thả loại người như Thuỷ Lộc ở trong game, cũng là gói quà kinh nghiệm lớn không có lực công kích.

Bình Luận (0)
Comment