Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1139 - Chương 1139. Âm Dương Hồng Hoan Đan (2)

Chương 1139. Âm dương hồng hoan đan (2) Chương 1139. Âm dương hồng hoan đan (2)

Ở bên ngoài căn bản không nhìn thấy tình huống thật sự bên trong, những khách nhân đến chơi cũng không biết, những cô nương bị mình chơi đều đến từ huyễn thuật của Xà Quân.

Xà Quân dựa vào việc hút dương khí của những nam nhân này để tăng thêm tu hành cho mình.

Thỉnh thoảng có lúc đói bụng, cũng lặng lẽ ăn hai người để giải thèm.

Hiện tại hắn ta bị Đồ phu chi hạp ăn hết, chỉ có thể nói là nhân quả báo ứng.

Tìm nửa ngày, chỉ thấy Thuỷ Lộc tìm được một cái rương ở phía dưới một tảng đá lớn.

Mở ra nhìn, bên trong thật sự có không ít thứ tốt.

Lần này trong bụng Thuỷ Lộc nở hoa, chỉ tiếc còn chưa chờ nụ cười hoàn toàn nở rộ trên mặt hắn ta, Triệu Khách đã đi tới.

Hắn rất hài lòng với biểu hiện của Thuỷ Lộc, cũng mặc kệ ánh mắt của Thuỷ Lộc, đi lên trước lục lọi trong rương.

Đối với những cái gọi là bảo bối, Triệu Khách cũng không phải quá coi trọng, so sánh với bảo vật trong không gian khủng bố, những bảo bối này càng giống một số đồ cổ cũ nát.

Nhưng Triệu Khách cố gắng chọn những thứ tốt nhất ném vào trong sách tem.

Chờ đến lúc đó, xây một thư phòng, đặt một chút đồ cổ ở bên trong, vẫn có thể giữ được mặt mũi.

Nhìn Triệu Khách như hổ sói tùy ý tìm kiếm trong rương, trái tim Thuỷ Lộc đều đang chảy máu, đây là thứ mà hắn ta tìm được trước.

Nhưng sau khi nghĩ đến kết cục của Xà Quân, Thuỷ Lộc vẫn không nhịn được rùng mình một cái.

Đặc biệt là khi Quỷ hổ như là bao bánh chưng bao vây Xà Quân lại.

Hình ảnh đó... Thật sự khiến Thuỷ Lộc vừa nghĩ tới trong lòng run rẩy, chỉ có thể yên lặng ngồi xổm ở một bên vẽ vòng tròn, trong lòng yên lặng nguyền rủa Triệu Khách.

"Nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi, chờ ngươi chết già, những bảo bối này đều là của ta, ta!"

"A? Đây là cái gì?"

Lúc này, Triệu Khách phát hiện một chiếc hộp màu bạc.

Sau khi hộp mở ra, bên trong lại còn có một cái hộp cơ quan làm bằng gỗ, cũng giống với cái hộp Tạo Hóa Châu lúc ấy, đều là hộp gỗ không có khe hở, không có lỗ chìa khóa.

Nhưng đây chỉ là một cái hộp gỗ tử đàn bình thường mà thôi.

Triệu Khách tiện tay bóp, đã bóp nát cái hộp.

Theo cái hộp vỡ vụn, một viên thuốc màu đỏ xuất hiện trong tay Triệu Khách.

Hương thơm như hoa hồng tỏa ra theo viên thuốc như mang theo một loại ma lực vô tận, khiến lỗ mũi của Triệu Khách nhanh chóng bị hương thơm kỳ lạ này chiếm cứ.

Trong lúc hoảng hốt, hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thậm chí sinh ra một loại dục vọng mãnh liệt, muốn ăn hết viên thuốc này.

Thuỷ Lộc ở bên cạnh, tất nhiên cũng bị hương thơm kỳ lạ hấp dẫn.

Nhưng lúc thấy Triệu Khách muốn ăn hết hồng hoàn, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương lập tức bò lên trên cột sống Thuỷ Lộc.

"Đừng ăn!"

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Thuỷ Lộc bộc phát ra tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời hắn ta.

Thậm chí không để ý tới nguy hiểm Triệu Khách có ra tay với hắn ta hay không, nhào tới đoạt lấy hồng hoàn trên tay Triệu Khách.

Hắn ta nhanh chóng ngừng thở, gọi ra một luồng yêu lực che lại hồng hoàn.

"Phù!"

Một loạt động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, có thể nói là bộc phát ra căn cơ tu hành thâm hậu của vị lão quái vật này trong mấy trăm năm.

Thậm chí Thuỷ Lộc cũng rất ngạc nhiên vì mình có thể bộc phát ra tốc độ kinh người như thế.

Sau khi Thuỷ Lộc phong kín viên thuốc, Triệu Khách không ngửi được mùi thuốc của hồng hoàn, tinh thần nhanh chóng tỉnh táo lại.

Trong lòng giật mình, lấy ngũ giác và tinh thần hiện tại của hắn, cho dù là huyễn thuật của người đưa thư, hắn cũng chưa chắc có thể trúng chiêu.

Nhưng đối mặt với viên thuốc này, dường như hắn không có sức chống cự nào.

Điều này không khỏi khiến Triệu Khách ngạc nhiên, lại cảm thấy nghĩ mà sợ, không phải là độc dược chứ?

Nhưng nghĩ lại, nếu thật sự là độc dược, e rằng lão yêu quái Thuỷ Lộc này ước gì hắn ăn hết mới đúng.

Hắn quay đầu nhìn Thuỷ Lộc, đã thấy Thuỷ Lộc cướp đi viên thuốc cũng không phải muốn tự ăn hết, mà là cẩn thận cầm viên thuốc trên tay.

Trên khuôn mặt già tang thương kia hiện ra vẻ thả lỏng, ngẩng đầu giải thích với Triệu Khách: "Ngươi không thể ăn viên thuốc này."

"Không thể ăn? Ngươi nhận ra đây là thuốc gì?"

Triệu Khách rất ngạc nhiên viên thuốc này rốt cuộc là vật gì, ngay cả hắn cũng không thể kháng cự muốn ăn, đồng thời càng muốn biết, vì sao Thuỷ Lộc lại liều mạng ngăn cản hắn ăn viên thuốc này như vậy.

Thuỷ Lộc lau mồ hôi lạnh trên trán, dùng giọng điệu trưởng bối nói: "Thuốc này tên là Âm dương hồng hoàn đan, là mị thuốc hiếm thấy, sau khi ăn hết dù là La Hán Bồ Tát, cũng có thể khiến ngươi rơi vào trần thế."

Thì ra viên thuốc này, tục truyền do một vị cao thủ tà đạo không biết tên luyện chế ra, hương thơm của nó mê mẩn, nổi tiếng là mị dược đệ nhất trên thế gian.

Mặc dù ngũ giác mạnh mẽ của Triệu Khách có cực nhiều chỗ tốt, nhưng gặp phải một viên thuốc này như là gặp phải khắc tinh.

Cần biết ngũ giác chính là điểm mạnh nhất của dược tính thuốc này.

Cũng như Thánh Nhân đã nói, thực sắc tính dã, ngũ giác của Triệu Khách càng cường đại, sẽ chịu sự dụ dỗ càng mãnh liệt.

Bình Luận (0)
Comment