Nghĩ tới đây, Triệu Khách cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho La Thanh, muốn hỏi tình hình bệnh của lão gia tử, đồng thời hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tích... Tích..."
Triệu Khách lo lắng đếm tiếng nhắc nhở của điện thoại, đinh, lúc này đã có người nghe điện thoại
Nghe được tiếng điện thoại, Triệu Khách không kịp chờ đợi dò hỏi: "La Thanh, xảy ra chuyện gì?"
Nhưng lời nói của Triệu Khách lại như đá chìm đáy biển, không có tin tức.
"Alo?"
Triệu Khách thử gọi La Thanh nhưng từ đầu đến cuối trong điện thoại không có tiếng nói.
"Vì sao không trả lời ta?"
Triệu Khách lấy điện thoại xuống nhìn, chỉ thấy trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.
【 Ngươi nhanh tới đây! 】
"Kiện hàng?"
Trong lòng Triệu Khách giật mình, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhìn thời gian trên điện thoại di động, hiện tại đã là 12 giờ đêm.
"Hỏng bét!"
Quan tâm quá sẽ bị loạn, trong lòng Triệu Khách lo lắng bệnh tình của lão gia tử, vô thức không để ý đến thời gian, cùng việc hắn sắp vào không gian khủng bố.
【 Ngươi nhanh tới đây! 】
【 Ngươi nhanh tới đây! 】
【 Ngươi nhanh tới đây! 】
Lúc này điện thoại di động không ngừng xuất hiện nhắc nhở tin nhắn, từng cái điên cuồng xoát màn hình như điện thoại di động đã trúng virus, bị tin nhắn oanh tạc.
Thấy thế, Triệu Khách dứt khoát tắt điện thoại di động, thở sâu, ép bản thân tỉnh táo lại.
"Ta xuống xe, dừng xe ở bên đường."
Chuyện của lão gia tử rất gấp gáp, nhưng không gian khủng bố cũng không cho hắn nghỉ vì vậy.
Cộng thêm tiến vào không gian khủng bố, lúc đi ra cũng không quá mấy phút trong hiện thực, hắn nên chuyên tâm hoàn thành lần không gian khủng bố này.
Chỉ có còn sống trở về, mới có thể đi làm chuyện còn lại, nếu không tất cả cũng không có ý nghĩa.
Nhưng Triệu Khách vừa nói xong, tài xế xe taxi cũng không có muốn dừng xe, thân thể bất động, nhưng đầu xoay lại như là tượng gỗ, một đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Triệu Khách: "Tiên sinh, ngươi sắp tới rồi."
Cùng lúc tài xế xe taxi nói xong, một chân đột nhiên đạp tận cùng cần ga.
"Ông!"
Chỉ nghe động cơ xe phát ra tiếng vù vù chói tai, lần này lao thẳng về phía chiếc xe chở dầu phía trước.
"Nhảy!"
Nhìn xe nhanh chóng tăng tốc, đồng tử Triệu Khách đột nhiên co rụt lại, gần như đạp mở cửa xe theo bản năng, nhảy ra từ trong xe taxi.
"Oanh!"
Bên tai vang lên một tiếng nổ vang, biển lửa nóng rực lập tức bốc cháy trong không khí.
Nhưng trong nháy mắt thân thể Triệu Khách nhảy xuống từ trên xe.
Tất cả trước mắt nhanh chóng quay về tĩnh mịch, dường như tất cả cách hắn rất xa, điều duy nhất mà Triệu Khách có thể nhìn thấy trong biển lửa có một bàn tay lửa to lớn vồ về phía hắn.
Triệu Khách muốn trốn tránh, nhưng lúc này mới phát hiện hắn căn bản không thể động đậy, thân thể cứng ngắc ở nơi đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa cắn nuốt hắn.
Mùi thiêu đốt khiến người ta hít thở không thông theo khoang miệng của hắn, muốn đốt cháy hắn, mùi vị của cái chết khiến Triệu Khách hoảng sợ gào thét.
"A!"
Theo một tiếng kêu sợ hãi, Triệu Khách ngồi bật dậy từ trên ghế, sau khi mở to mắt, hình ảnh trước mắt lại khiến Triệu Khách hơi ngạc nhiên.
"Lâm Hiểu Đông, ngươi điên rồi, gào hét cái gì chứ?"
Trên bục giảng, một nữ nhân trung niên trông khoảng bốn mươi tuổi đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi của mình, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Triệu Khách, một tay cầm cục phấn, chỉ thiếu ném lên đầu Triệu Khách.
Triệu Khách ngạc nhiên nhìn xung quanh, một vị giáo viên, học sinh trong lớp học, trông đều là học sinh trung học, mặc đồng phục chỉnh tề.
Lúc này bạn cùng lớp đều đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, nhưng cùng lúc trong ánh mắt không thiếu vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Sau khi Triệu Khách ngây người một lát ngắn ngủi, nhanh chóng quay đầu lại.
"Thật xin lỗi, ta... Ta gặp ác mộng."
Triệu Khách cúi đầu xin lỗi, đồng thời còn nhanh chóng nhìn lướt qua những bạn học xung quanh, biểu hiện của hắn không bình thường, khó đảm bảo trong phòng học này không có người đưa thư khác.
Nhìn một vòng không phát hiện điều khác thường, Triệu Khách nhẹ nhàng thở ra.
Lần này cách tiến vào khác với lúc trước rất nhiều, lúc trước đều nhận được hủ tro cốt cũng chính là gói hàng kia.
Sau đó hắn mới tiến vào không gian khủng bố, đây là lần đầu tiên Triệu Khách trải qua biến cố đột ngột như thế.
Quan trọng nhất là kinh nghiệm tiến vào lần này thật sự quá chân thực, bây giờ Triệu Khách nhớ lại, vẫn có thể nhớ rõ cảm giác lúc ngọn lửa đốt lục phủ ngũ tạng của hắn bốc cháy.
Dường như trong khoảnh khắc đó một bàn tay của tử thần đã chộp vào cổ tay của hắn.
"Gặp ác mộng?? Ngươi tưởng đây là nhà ngươi, ngươi còn gặp ác mộng trong tiết của ta? Ngươi suy nghĩ xem, lời này của ngươi là có ý gì."
Giáo viên trên bục giảng nghe được lời xin lỗi của Triệu Khách, chẳng những không nguôi giận, ngược lại vỗ bàn lớn tiếng vặn hỏi.
"Đi ra ngoài cho ta, sau này đừng học tiết của ta nữa, cút!"
Thấy Triệu Khách không nói lời nào, nữ nhân trực tiếp mở cửa, ra hiệu Triệu Khách đi ra ngoài.
Triệu Khách nhún vai, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài nhưng còn chưa đi được hai bước, một bàn tay đột nhiên giữ chặt góc áo của Triệu Khách.
Triệu Khách quay đầu nhìn, là một nữ hài.