Điều này khiến Triệu Khách khó chấp nhận ngay được, nhìn người ngồi trên ghế có khuôn mặt giống hắn như đúc, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay người đi đến đầu bậc thang, nhìn thoáng qua chữ số trên vách tường bên cạnh cầu thang.
Quả nhiên, giống hệt với suy nghĩ của Triệu Khách, trên vách tường có một cái bảng sắt, phía trên cũng viết mấy chữ tầng ba.
Triệu Khách nhớ rõ trước khi hắn đi xuống lầu, đã từng vô tình thấy tấm bảng sắt này, rõ ràng bên trên viết là tầng ba.
Bây giờ, hắn đã đi xuống một tầng nhưng vẫn ở tầng ba, điều này không khỏi khiến trong đầu Triệu Khách nghĩ đến một lời giải thích.
Đó chính là, trường học trông có vẻ bình thường không có gì lạ này có vấn đề.
Ngay lúc Triệu Khách nghi ngờ, chỉ nghe trên lầu vang lên tiếng gầm đầy giận dữ.
"Đệt đại gia ngươi, ngươi là cái thá gì, cũng xứng dạy dỗ lão tử."
"Phanh keng..."
Theo tiếng rống giận dữ, chỉ nghe tiếng thủy tinh vỡ tan đột nhiên vang lên, ngay sau đó Triệu Khách thấy một nữ nhân máu me đầy mặt rơi xuống từ trên lầu.
Triệu Khách hoảng hốt nhìn sang, nhìn rõ ràng người rơi xuống dưới chính là vị giáo viên đã đuổi hắn ra ngoài, nhưng lúc hắn chạy đến bên cạnh lan can nhìn xuống dưới, hình ảnh cổ quái lại xuất hiện, xác của vị giáo viên kia đã biến mất.
Trên sân trường trống trải, hoàn toàn tĩnh mịch, những mẩu thủy tinh cũng biến mất không thấy gì nữa.
Triệu Khách lại nhìn lên lầu, phát hiện một học sinh khác trên hắn một tầng đang đứng vịn vào lan can, cũng là vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Nhưng sau khi hai người đối mặt, đều tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Dù sao trong sân trường tràn ngập quỷ dị này, cuối cùng đã xuất hiện một nhân vật khiến bọn họ cảm thấy khác biệt.
"Người đưa thư?"
Đối phương dò hỏi Triệu Khách.
Tình huống hiện tại rất quỷ dị, không chỉ Triệu Khách, hiển nhiên đối phương cũng chưa từng gặp loại tình huống này.
Triệu Khách gật đầu.
"Đợi chút, ta xuống tìm ngươi."
Lúc đối phương nói lời này, Triệu Khách đã nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch bịch bịch của đối phương.
Nhưng điều kỳ quái là, tiếng bước chân của đối phương rất nhanh, lại càng nghe càng xa, Triệu Khách chờ một lát lại ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe nói: "Này, sao ngươi đi lên rồi??"
Triệu Khách cúi đầu nhìn, vẻ mặt âm trầm, đối phương lại ở dưới hắn một tầng, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng có hành động gì.
Ngược lại là đối phương càng chạy càng xa, cảm giác như chạy xuống hai tầng.
"Ngươi đừng nhúc nhích, ta đi tìm ngươi."
Triệu Khách biết giải thích cũng vô dụng, dự định tự thử một chút.
Nhưng vừa muốn đi đã thấy cửa một căn phòng học ở phía trước không xa đột nhiên bị mở ra, một nữ hài đi ra từ trong phòng học.
Sau khi thấy Triệu Khách, nữ hài không khỏi ngơ ngác, hiển nhiên không ngờ lại có một người đứng ngoài hành lang.
"Này, ngươi ở đâu??"
Lúc này, trên lầu lại truyền tới tiếng gọi.
Triệu Khách thò đầu ra nhìn, thấy tên vừa rồi lại chạy về chỗ cũ.
Lần này Triệu Khách càng không hiểu ra sao, hoặc phải nói đang đau cả đầu, hô lên: "Ngươi đừng di chuyển, chắc nơi này là không gian rối loạn, ngươi càng chạy càng không tìm thấy ta."
Triệu Khách kích hoạt nhân cách Lười biếng, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt nhìn chằm chằm sân trường trước mắt, ngẩng đầu hỏi: "Giáo viên bị ngươi ném xuống đã biến mất thế nào?"
"Ta mẹ nó cũng không biết, ta tận mắt nhìn nàng ngã xuống, kết quả chờ sau khi nàng rơi xuống, người lại biến mất?"
Đối phương nói xong, không nhịn được mắng to: "Đệt, đây là mẹ nó nơi quái quỷ gì, chờ đấy, lão tử không tin không thể đi xuống."
Dường như đối phương chuẩn bị dỡ tường một cách bạo lực.
Triệu Khách há hốc mồm, vốn định ngăn cản hắn ta nhưng nghĩ lại cũng không mở miệng, mà lấy ra một quả táo từ trong sách tem, tiện tay ném xuống lầu.
Chỉ thấy quả táo bị ném xuống, trong quá trình rơi, Triệu Khách trơ mắt nhìn quả táo biến mất một cách quỷ dị.
Lão sư kia biến mất, táo cũng biến mất.
Triệu Khách không nhịn được suy đoán, nếu một người nhảy xuống sẽ như thế nào?
"Tại sao có thể như vậy?"
Ở một bên khác, dường như nữ hài kia cũng phát hiện tình huống không thích hợp.
Bọn họ đều không phải người bình thường, có thể xuất hiện ở đây tất nhiên thực lực không thể coi thường, đã gặp rất nhiều việc cổ quái ở trong không gian khủng bố.
Nhưng dù vậy, nữ hài nhìn vào trong mấy căn phòng học ở xung quanh, thấy được những bóng dáng giống bọn họ như đúc cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi
Nữ hài đi đến bên cạnh Triệu Khách: "Các ngươi cũng là người đưa thư?"
Hiển nhiên nữ hài đã phân loại Triệu Khách cùng một người khác trên đỉnh đầu bọn họ là giống nhau.
Triệu Khách không phủ nhận, ánh mắt nhìn chằm chằm phòng học mà nữ hài vừa đi ra, cất bước đi về phía phòng học kia, đồng thời hỏi: "Ngươi bị đuổi ra ngoài thế nào."
"A? Sao ngươi biết ta bị đuổi ra ngoài?"
Nữ hài hơi ngạc nhiên nhưng suy nghĩ của nàng rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã nghĩ tới điều gì đó, vặn hỏi: "Ngươi cũng bị đuổi ra ngoài?"
Lúc hai người nói lời này, chỉ thấy Triệu Khách đã đi đến bên ngoài phòng học mà nữ hài bị đuổi ra, đứng ở cửa sổ nhìn vào trong.
Lúc hắn tiến vào không gian khủng bố lần này, Triệu Khách đã chú ý tới vị trí của mỗi một đồng học.
Triệu Khách cũng rất nhớ rõ vị trí của nữ hài, ngay góc tường phía trên bên trái.