Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1197 - Chương 1197. Hắn Thay Đổi Ý Tưởng! (2)

Chương 1197. Hắn thay đổi ý tưởng! (2) Chương 1197. Hắn thay đổi ý tưởng! (2)

Chỉ có thể nói, Tiết Đào gặp được đôi chân dài này không chỉ rất khó chơi, còn có sự khắc chế rất lớn cho Tiết Đào.

Sau khi suy nghĩ một lát, Triệu Khách bò xuống từ mái nhà, chuẩn bị đi giúp Tiết Đào một tay.

Ngay lúc Triệu Khách cẩn thận bò tới cửa sổ tầng hai.

"A!!!"

Tiếng thét chói tai truyền đến, là tiếng kêu của Lưu Gia, tiếng kêu vang lên tan nát cõi lòng, dường như đang chịu sự tàn phá không cách nào hình dung.

Nhưng Triệu Khách không động đậy, vì phương hướng của tiếng kêu cũng không phải ở phương hướng văn phòng, mà là phòng học ngay bên cạnh hắn.

Nghĩ tới đây, Lưu Gia từng nói quái vật này có thủ đoạn rất bẩn, sẽ bắt chước đủ loại tiếng động để dẫn dụ người khác cắn câu, cho nên không quan tâm rốt cuộc người trong phòng có phải Lưu Gia hay không, Triệu Khách không có ý định đi thăm dò.

Chỉ là ngay lúc Triệu Khách tiếp tục bò xuống.

"Ngốc đầu, ngươi muốn đi đâu?"

Một tiếng gọi ầm ĩ của nữ nhân khiến ngón tay Triệu Khách đột nhiên bóp nghiến ống sắt cống thoát nước.

"Ngốc đầu, ngươi đừng thích đánh nhau như thế, ngươi đánh không lại bọn họ, nếu để người khác biết ngươi trộm đồ..."

Nữ nhân lải nhải nói rất nhiều việc vụn vặt, lại khiến khuôn mặt Triệu Khách lúc sáng lúc tối.

Trên thế giới này, chỉ có một nữ nhân gọi hắn là Ngốc đầu.

Khi đó hắn không có tên, như con chó chết bị ném trong nhà máy giết mổ, có thể bị chém giết bất cứ lúc nào.

Hắn cuộn mình trong góc, dựa vào bóng tối yểm trợ để liếm láp miệng vết thương của mình.

Đây cũng không phải tên, nhưng trong nháy mắt đó sẽ khiến Triệu Khách cảm thấy mình còn là một con người, chứ không phải một súc sinh.

Chỉ là Triệu Khách biết giọng nói này sẽ không xuất hiện nữa, mãi mãi cũng không, cũng như trại trẻ mồ côi bị lửa lớn đốt thành tro.

Từ đó được chôn cất ở chỗ sâu nhất trong lòng hắn, trở thành phần mộ mà hắn không dám nhớ lại.

Triệu Khách thở sâu, ánh mắt tức giận dần khôi phục vẻ bình thản.

Tuy không biết vì sao con quái vật này bắt chước được giọng nói của nàng, nhưng Triệu Khách vẫn kìm nén lửa giận trong lòng, cẩn thận ẩn nấp vào trong bóng đêm, từng bước một bò xuống lầu hai.

Ngay lúc Triệu Khách chuẩn bị quay người rời đi.

"Không muốn! Đừng chạm vào ta! A! Ngốc đầu! Cứu mạng..."

Tiếng kêu thảm thiết thê lương khiến bước chân của Triệu Khách dừng lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cơ bắp run rẩy như đang kiềm chế lửa giận.

Lúc này, tiếng động trong phòng học sau lưng càng ngày càng thê thảm, cho đến khi tiếng kêu thảm thiết kết thúc.

Triệu Khách còn có thể nghe được tiếng vang khi đao búa chặt thịt.

"Đáng chết!"

Triệu Khách mắng chửi trong lòng, nhanh chân đi về phía trước, hắn biết đây đều là mồi nhử do con quái vật bắt chước ra.

Đều là giả.

Một bước!

Hai bước!

Ngay lúc Triệu Khách bước ra bước thứ ba, vẻ mặt Triệu Khách trở nên tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng lóe ra vẻ hung dữ như sói dữ, một chân đặt ở giữa không trung, đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm căn phòng học tầng hai ở sau lưng, lúc này hắn đột nhiên thay đổi ý tưởng!

"Ông..."

Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe, cây kéo màu đen thò vào theo khe cửa, dù trong căn phòng mờ tối, Tiết Đào vẫn có thể nhìn thấy tia sáng lạnh tỏa ra từ trên cây kéo.

"Ực!"

Nhìn cây kéo thò vào cửa phòng, Tiết Đào không khỏi ngừng thở, trong lòng cầu xin: "Đừng vào! Tuyệt đối đừng vào."

Dường như lời cầu nguyện của hắn ta đã có tác dụng, đôi chân dài quanh quẩn ngoài cửa phòng, sau khi bước vào một bước lại không bước vào bước thứ hai.

Thấy thế, Tiết Đào trốn ở sau cửa không khỏi cảm thấy hơi may mắn.

"Xem ra, thuốc may mắn đã tạo ra tác dụng!"

Trong lòng Tiết Đào không khỏi âm thầm tiếc hận, bình thuốc may mắn này là hắn ta lấy được khi gặp một tên mập Liệp Cẩu đoàn trong không gian khủng bố lần trước.

Hai người ước định liên thủ, thực lực của tên mập này yếu hơn, nên tên này mới cho hắn ta một bình thuốc may mắn.

Dựa theo lời nói của tên mập mạp, may mắn cũng là một loại thực lực.

Tiết Đào khịt mũi coi thường cách nói này.

So sánh với vận khí, hắn ta càng tin tưởng nắm đấm của mình, nhưng nói đi cũng phải nói lại, có vẻ sau khi hắn ta và tên mập mạp tách ra, vận khí của hắn ta thật sự không được tốt lắm.

Không chỉ có lúc mở kiện hàng đen đủi, không mở ra một con tem bạch ngân nào, thậm chí phần lớn con tem đều là tem điểm bưu điện.

Trong hiện thực, hình như cũng có một đống việc lung tung rối loạn khiến hắn ta sứt đầu mẻ trán.

Hiện tại, lại bị sách tem đáng chết kéo vào không gian khủng bố đáng chết thế này.

Nghĩ đến một loạt vấn đề, hình như là do vận khí của hắn ta quá tệ.

Tiết Đào vốn không tin vận khí, lúc này cũng không thể không sinh ra cách nhìn mới với vận khí, uống hết sạch bình thuốc may mắn này.

Tiết Đào trốn ở sau cửa phòng nhìn đôi chân dài bước vào cửa phòng, dáng vẻ như không muốn đi về phía trước nữa.

Cuối cùng đã khiến Tiết Đào thầm thở phào một hơi.

"Ồ! Khỏi phải nói, chân này thật đúng là... Chậc chậc, đáng tiếc."

Trong lúc Tiết Đào rảnh rỗi còn không quên quan sát tỉ mỉ đôi chân dài này một chút.

Đùi ngọc xinh đẹp tròn trịa thon dài, không mập không gầy, vừa có thịt vừa thấy xương, có thể thấy rõ ràng khớp xương bắp chân, phối hợp với đôi giày cao gót dưới chân.

Bình Luận (0)
Comment