Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1228 - Chương 1228. Nổ!

Chương 1228. Nổ! Chương 1228. Nổ!

Vương Vi đã mở hộp ra, sau khi hộp mở ra, bên trong là từng xấp một trăm đồng gọn gàng.

"Ba ba, ngươi xem số tiền này có đủ không, không đủ ta còn nữa."

Vương Vi nói lời này, không ngừng lấy ra tờ tiền mới tinh từ trong ngực, càng ngày càng nhiều tiền như cuồn cuộn không dứt xếp chồng ở trước mặt Vương Hằng, khiến Vương Hằng thấy choáng mắt, ngay lúc Vương Hằng không biết làm sao.

Vương Vi một tay bắt lấy cánh tay Vương Hằng: "Ba ba, ngươi xem có rất nhiều nhiều tiền, có đủ mua cho ngươi một cái quan tài hay không."

"Quan tài!!"

Vương Hằng ngạc nhiên, chợt đang muốn nổi giận, nhưng đúng vào lúc này trên đầu Vương Vi xuất hiện một hàng máu đỏ bừng chảy xuống theo cái trán, giọng nói dần trở nên âm trầm: "Không phải ngươi đòi tiền à, số tiền này không đủ, phía dưới còn có rất rất nhiều tiền."

"Không! Không phải! Ta..."

Vương Hằng thay đổi sắc mặt, giãy giụa muốn tránh khỏi tay Vương Vi.

Lúc này, Vương Hằng đột nhiên cảm giác sau lưng lạnh băng, quay đầu nhìn lên lại là một nữ nhân.

"Vương Hằng, ngươi đã đồng ý với ta sẽ chăm sóc hài tử cẩn thận, ở trên chăm sóc không tốt, vậy thì xuống dưới chúng ta cùng nhau chăm sóc."

Trên khuôn mặt xanh xám của nữ nhân lộ ra một nụ cười, lại khiến Vương Hằng cảm thấy sợ hãi

"A!"

Hắn ta nhận ra, nữ nhân này đúng là lão bà đã khó sinh mà chết của mình.

Rít lên một tiếng, Vương Hằng đang muốn lùi lại, lúc này mẫu thân lại cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, đâm một dao vào ngực Vương Hằng.

"A!!"

Nhìn dao gọt trái cây đâm tới, Vương Hằng mở choàng mắt, lúc này mới phát hiện tất cả đều là một giấc mộng.

"Phù..."

Nhắm mắt thở dài một hơi, Vương Hằng đưa tay nhẹ xoa huyệt thái dương, một lúc lâu sau Vương Hằng lại mở to mắt.

Nhưng vừa mở mắt, Vương Hằng đột nhiên cảm giác hơi không đúng, cúi đầu lại thấy từng đôi chân nhỏ để trần ở trước mặt, bắp chân dài nhỏ xếp gọn gàng ở trước mặt hắn ta.

Dọc theo bắp chân trắng nõn dài nhỏ, Vương Hằng nhìn lên từng chút một, đợi đến khi thấy rất nhiều lông tóc đen bóng che giấu nơi thần bí.

Da mặt Vương Hằng đỏ lên, nhanh chóng né tránh ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng vừa nhìn lên Vương Hằng không khỏi ngừng thở, chỉ cảm thấy trên cột sống xông lên một luồng khí lạnh, khiến lông tơ cả người hắn ta dựng đứng.

Trước mắt đặt gọn gàng một loạt nữ hài nhưng đều không có cái đầu.

Vương Hằng há hốc mồm muốn kêu lên, kết quả phát hiện mình không thể kêu ra tiếng, thân thể run lên một cái, cảm giác buồn tiểu ập tới nhưng Vương Hằng lại phát hiện mình không tiểu được.

Lại nhìn lên, thấy đũng quần mình đã ướt nhẹp.

Trong lúc hoảng sợ, một bàn tay vỗ mạnh lên bả vai Vương Hằng, trong nháy mắt Vương Hằng trợn trắng mắt, miệng sùi bọt mép ngã trên mặt đất.

"Lại hôn mê rồi??"

Thuỷ Lộc đứng bên cạnh thấy Vương Hằng đã hôn mê lần thứ năm, trong lòng không khỏi yên lặng mặc niệm tên Vương Hằng ba mươi giây.

Không biết rốt cuộc này tên này đắc tội tên ma đầu Triệu Khách này như thế nào.

Quả thực là Triệu Khách còn có cách hù dọa hắn ta, nước tiểu đã khô lại bị dạo ra, cứ lặp đi lặp lại.

Thuỷ Lộc nghi ngờ tên này không bị Triệu Khách dọa chết tươi, cũng không thoát được cái bệnh thận hư này.

"Khét! Khét!"

Đúng vào lúc này, mắt Thuỷ Lộc tối sầm lại, chỉ thấy Đồ phu chi hạp tức hổn hển nhảy dựng lên từ dưới đất, một phát gặm vào đầu Thuỷ Lộc.

"Ô ô ô!!"

Thuỷ Lộc liên tục vừa đá vừa đạp, thật vất vả đá văng Đồ phu chi hạp ở trên đầu mình ra.

Chỉ thấy Đồ phu chi hạp vừa rơi xuống đất, há to cái miệng rộng, cũng có thể cắn lên bất cứ lúc nào.

"Đói!!"

Khóe miệng Thuỷ Lộc giật một cái, lau nước bọt trên mặt, đến, hắn ta cũng là chó chê mèo lắm lông, bên cạnh còn có một vị tổ tông đây.

Triệu Khách để hắn ta phụ trách nướng thịt, kết quả miệng tên này còn rất kén chọn, không chỉ muốn hương vị ngon, còn muốn tám phần chín??

Nếu một miếng hai miếng thì cũng thôi đi, kết quả con hàng này cũng là cái động không đáy, ăn bao nhiêu cũng không đủ.

Khiến bây giờ vì thịt nướng, râu bạc trắng tượng trưng cho trường thọ của Thuỷ Lộc cứ thế bị hun thành râu đen, phía trên có tận mấy vết cháy.

Thuỷ Lộc đau lòng, trong lòng thật sự đang rỉ máu.

Điều này vất vả chút cũng không có gì, nhưng nướng thịt nồng khói dầu như vậy, ở trong mắt Thuỷ Lộc, không biết trong lúc vô hình đã khiến hắn ta thiếu đi bao nhiêu thọ mệnh.

Nếu thật sự nướng chín tất cả chỗ thịt đằng sau, hắn ta sẽ giảm thọ ít nhất ba năm. chẳng may bị ung thư phổi gì đó, vậy thật sự khóc không ra nước mắt.

Trong lòng Triệu Khách thấm nhuần nỗi buồn của Thuỷ Lộc, thấu hiểu rất rõ, cho nên mới giao nhiệm vụ gian khổ này cho Thuỷ Lộc xử lý.

Triệu Khách càng ngày càng cảm thấy không cắt miếng xào lăn, chặt thịt kho tàu lão yêu quái Thuỷ Lộc này là một quyết định rất sáng suốt.

Dù sao, theo lời người xưa, nhà có một người già như có bảo bối, xem ra lời này vẫn rất có lý.

Không để ý tình hình bên Thuỷ Lộc và Đồ phu chi hạp, hắn nhìn sang Vương Hằng ngã trên mặt đất.

Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ rút ra tất cả cảm xúc hoảng sợ trên người Vương Hằng, một đoàn quả cầu màu đen bị Triệu Khách cẩn thận cầm trên tay.

Bình Luận (0)
Comment