Triệu Khách biết nàng đang tìm cái gì: "Ngươi muốn tìm cái xác trước đó của Lưu Gia? Tất cả ở nơi này, cứ việc thử."
Sau khi nghe thấy lời nói của Triệu Khách, Vương Vi chậm rãi ngẩng đầu, lúc này khuôn mặt vốn giống Triệu Khách như đúc lại đã bắt đầu hư thối.
Máu thịt trên mặt như là ngọn nến bị thiêu đốt, nhỏ giọt xuống tích tích, ngay cả hốc mắt cũng sai lệch, trông càng giống bị bỏng nghiêm trọng.
"Ngươi... Đã, động, tay, chân!"
Vốn Vương Vi muốn mắng chửi người, kết quả đột nhiên phát hiện miệng của mình mới mở ra, lại không khép được, còn phải lấy tay đỡ cái cằm, lúc mở lúc đóng mới có thể nói rõ ràng.
"Ta nói không có, ngươi tin không?"
Triệu Khách dùng hai tay ôm ngực, vẻ mặt cần ăn đòn khiến Vương Vi sắp phát điên, hai chân đạp một cái lại nhào về phía Triệu Khách.
Tốc độ cực nhanh, lực bạo phát cường đại đã vượt xa cực hạn gánh chịu của cỗ nhục thể sắp hư thối này, người còn giữa không trung, thân thể đã bắt đầu nổ vỡ ra.
Sắc mặt Triệu Khách lạnh lẽo, đến lúc này nàng có thể có giữ lại, rõ ràng hành động vừa rồi có rất nhiều thành phần ngụy trang.
Thân thể Triệu Khách khẽ ngã ngửa ra sau, gọi ra Nhiếp nguyên thủ, hai bàn tay lớn màu vàng óng hung hăng đập về phía Vương Vi.
"Phá!"
Đối mặt với bàn tay lớn màu vàng óng đập tới, Vương Vi hồn nhiên không để ý thân thể của mình không thể thừa nhận, bàn tay nhô ra, vỗ nhẹ vào hư không.
Chỉ thấy, trong hư không bắt đầu khuấy động ra từng tầng gợn sóng, một đường vết nứt không gian xuất hiện ở trước mặt Vương Vi.
Nhưng vết rách vừa xuất hiện, sắc mặt Vương Vi lập tức trở nên hoàn toàn trắng bệch, chỉ thấy vết rách nhanh chóng khép kín, không gian dao động khuấy động ra nhanh chóng chìm xuống.
Hai bàn tay lớn màu vàng óng đón đầu vỗ xuống trước mặt như là chụp chết một con ruồi, trong nháy mắt đập mạnh vào thân thể của Vương Vi, từ giữa không trung đập xuống mặt đất.
"Phốc!"
Dòng máu phun tung toé ra xung quanh, chỉ thấy sau khi thân thể đã sắp tan ra từng mảnh của Vương Vi đập xuống mặt đất, như trứng gà rơi xuống từ giữa không trung, đập xuống đất vỡ nát.
"Ngu ngốc, nơi này không phải địa bàn của ngươi, muốn xé rách không gian? Nằm mơ đi."
Triệu Khách giơ ngón tay giữa với đống thịt nhão trên mặt đất, nhưng người vẫn nhanh chóng chạy ra sau.
Triệu Khách không rõ chuyện khác, hắn lại tiến vào từ tế đàn.
Nếu Lưu Gia nói không sai, trên người hắn cũng sẽ có khả năng bị đoạt xác, Vương Vi đã biến thành hồn thể, Triệu Khách cũng không muốn tuỳ tiện tới gần nàng.
Nhưng có một điều Triệu Khách có thể xác định, Vương Vi chưa hẳn có thể phát huy ra toàn bộ thực lực ở trong Đại Hạ đỉnh.
Không gian trong Đại Hạ đỉnh hoàn toàn là thế giới Đại Hạ đỉnh tự hình thành.
Không phải nói không cách nào bị xé nứt, mà là ít nhất Vương Vi không có năng lực đó, đây chính là nguyên nhân khiến Triệu Khách nhất định phải nghĩ cách đưa Vương Vi vào Đại Hạ đỉnh.
Thậm chí không tiếc bí quá hoá liều, suýt nữa để Lưu Gia một đao đâm chết hắn.
Chỉ thấy đoàn thịt nhão trên mặt đất đột nhiên co vào, một tia sáng đen như thiểm điện lao ra từ trong máu thịt, mục tiêu chỉ thẳng vào Triệu Khách!
Đã mất đi thân thể, cũng không khiến thực lực của Vương Vi giảm xuống, ngược lại khiến nàng thoát khỏi ràng buộc thân thể, cho dù không cách nào vặn vẹo không gian nhưng tốc độ vẫn kinh người.
Hoàn toàn là kiểu trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Triệu Khách.
Trong bóng đen, một đạo huyết quang đỏ tươi lấp lóe như mỏ chim co lên, từ đó điện xạ ra một trường ảnh màu đỏ tươi, là một đầu lưỡi vô cùng dài như thạch sùng!
"Đoạt xác ngươi, đây chính là địa bàn của ta!"
Lưỡi dài nhanh chóng xuyên thủng bả vai Triệu Khách, nhưng lại không có tổn thương thực chất, bóng dáng Triệu Khách trước mắt dần biến thành hư ảnh, chính là năng lực Giảo hồ tam ảnh của Triệu Khách.
Triệu Khách rất rõ ràng sự nguy hiểm của tên này, nên vừa bắt đầu đã chuẩn bị kỹ càng.
Bóng dáng xuất hiện sau lưng Vương Vi, đã thấy Triệu Khách đứng trên bệ đá xanh, vẻ mặt lạnh lùng, hai con ngươi nhìn chằm chằm mỗi một hành động của Vương Vi.
Trông như lão sói cô độc săn thức ăn, duy trì sự yên tĩnh, kiên nhẫn, "Đây là năng lực của ngươi?"
Bóng đen xoay người lại, thân thể Vương Vi hoàn toàn bị sát khí màu đen bao bọc lại, dù không sử dụng năng lực vặn vẹo không gian, chỉ dựa vào cỗ sát khí kia đã khiến Triệu Khách cảm thấy áp lực.
"Ôi chao, ai da, tên này lại đưa tới một tên ác linh như vậy."
Lúc này, Thuỷ Lộc thò đầu ra từ Vạn Thọ quan, sau khi thấy chân thân của Vương Vi không khỏi bĩu môi một cái, trong lòng mặc niệm Vô Lượng Thiên Tôn.
Chợt quay đầu nhìn lên, chỉ thấy trong bụi cỏ như có đồ gì đó đang bò, đi lên trước nhìn lại là Vương Hằng.
Tên này cũng mạng lớn, bị Triệu Khách một chân đạp bay ra ngoài, mấy chiếc xương sườn đều gãy mất nhưng không thương tổn đến nội tạng.
Lúc này Vương Hằng bò lổm ngổm leo ra từ trong bụi cỏ, máu me đầy mặt, nhưng những trí nhớ đã sớm bị lãng quên trong đầu đã trở nên rõ ràng, ánh mắt nhìn chằm chằm nữ hài giữa không trung, thét to: "Vi Vi!"
【 Thời gian: Một giờ trước... 】
Thấy Triệu Khách và Thuỷ Lộc trốn vào Vạn Thọ quan, Vương Vi tức hổn hển đập mạnh một hồi, kết quả quan tài như có lực lượng gì đó bảo vệ.