Chỉ thấy lão đầu mặc một bộ quần áo trắng, hai tay đưa ra, mấy vị đại nương sau lưng học theo, động tác chậm rãi hình thành sự so sánh rõ ràng với mấy chỗ múa quảng trường ở cách đó không xa.
Triệu Khách không có hứng thú với Thái Cực, cũng không có hứng thú với những đại nương đằng sau.
Nhưng trong lúc vị lão đầu này đưa tay nhấc chân, lực lượng tự nhiên phong phú trên người lại khiến Triệu Khách cảm thấy có có hứng thú.
Là người đưa thư hệ tự nhiên, Triệu Khách có tính khống chế tuyệt đối với lực lượng tự nhiên.
Nhưng loại khống chế này so sánh với lão đầu trước mắt, lại có sự chênh lệch ngày đêm, còn lâu mới có được sự tự nhiên của đối phương.
Giống như với hắn ta, lực lượng tự nhiên vốn là một bộ phận giữa tay chân, căn bản không cần khống chế, tới lui tùy tâm như bước đi.
Triệu Khách lẳng lặng ngồi trên ghế, sau khi thấy lão đầu đánh xong trọn bộ Thái Cực quyền, chỉ thấy lão đầu quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Khách và Thuỷ Lộc.
Sau đó quay sang nói với đám lão thái thái kia: "Hôm nay chúng ta tới đây thôi, ngoài ra ta phải đi xa nhà một chuyến, cho nên sẽ nghĩ một đoạn thời gian, các ngươi không cần chờ ta."
"A! Vương lão sư, ngươi sẽ đi ra ngoài bao lâu."
"Ngươi định đi chỗ nào, hiện tại thịnh hành phát sóng trực tiếp, nếu không ngài phát sóng trực tiếp dạy học cũng được."
Nghe thấy lão đầu muốn đi, mấy lão thái thái lập tức vây quanh lão đầu, líu ríu nói chuyện.
Cũng may lão đầu đã tập mãi thành thói quen với loại tình cảnh này, chỉ mấy câu rất đơn giản đã trấn an những lão thái thái này, đuổi bọn họ đi.
Chỉ thấy lão đầu xoay người, nhanh chân đi đến trước mặt Triệu Khách và Thuỷ Lộc, lạnh lùng hung hăng lườm Thuỷ Lộc.
Hắn ta rất tùy ý ngồi xuống bên cạnh Triệu Khách, lấy ra một bao thuốc lá không có nhãn hiệu từ trong túi.
"Hít... Phù..."
Theo đốm lửa trên thuốc lá bốc cháy, lão đầu hút một hơi thật sâu, mới mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ, ta là một gốc cây cũng không có bảo bối gì, ngươi cần gì sống mái với ta chứ, lại nói hiện tại cũng đề xướng bảo vệ môi trường, ngươi chặt ta sẽ ảnh hưởng không tốt."
"A?"
Thuỷ Lộc vỗ đùi, nhảy dựng lên từ trên ghế, chỉ vào lão đầu ngạc nhiên nói: "Ngươi là lão già kia!"
Tuy Thuỷ Lộc đã nhận ra lão đầu không đơn giản, cũng không liên hệ lão đầu và gốc yêu cây kia.
Dù sao lần trước giao thủ là thời điểm vừa cải cách giải phóng, khi đó nơi này vẫn là một mảnh đất hoang dã.
Không ngờ lúc này mới bao nhiêu năm không thấy, tu vi của lão nhân này đã tăng nhiều, còn có thể biến ảo thành hình người khiến Thuỷ Lộc cảm thấy bất ngờ.
Thuỷ Lộc nói xong, chợt ngạc nhiên, vẻ mặt khó coi như ăn phải con ruồi: "Không đúng, sao ngươi biết chúng ta muốn tới??"
Nghe được lời nói của Thuỷ Lộc, khóe miệng lão đầu giật một cái.
"Nơi này chỉ có hai yêu quái là ta và Xà Quân, nó núp trong bóng tối lâu dài, làm nghề cũ kia, ta ở trong công viên lâu dài cũng coi là hàng xóm, hắn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, địa bàn chỉ còn sót một đống xương cốt mục nát, gần đây ngươi lại xuất hiện trên địa bàn của ta, ngu ngốc cũng biết việc này có liên quan với ngươi."
Thuỷ Lộc rất nổi tiếng, chỉ cần có chút đạo hạnh trong giới yêu quái đều biết có một lão già nhìn chằm chằm bảo bối nhà ai, sẽ ngồi xổm giữ cửa nhà đó.
Trong giới đều gọi hắn ta là Tang môn hươu.
Đơn giản cũng là một tai tinh, nếu ai vừa mở cửa thấy lão già này canh giữ ở cửa nhà mình, mỗi ngày ngồi xổm vẽ vòng tròn, nguyền rủa nhà mình nhanh chết đi, có lẽ đổi lại là ngươi, ngươi cũng thấy ghê tởm.
Mấu chốt là lão già này đánh nhau không được, nhưng chạy nhanh hơn ai khác, trên tay còn có không ít bảo bối, đừng quan tâm bảo bối chính đạo hay tà đạo, hắn ta đều có thể dùng.
Sau cùng mới đuổi đi không bao lâu, ngay hôm sau ngươi nhìn lên, mẹ nó, con hàng này còn ngồi xổm ở cửa nhà ngươi, trên tay ôm một đĩa lòng, vừa ăn vừa cười hắc hắc với ngươi.
Đổi lại là ai cũng muốn chửi đổng.
Huống chi, hắn ta là Thụ Yêu, xung quanh gió thổi cỏ lay, một ngọn cây cọng cỏ đều là tai mắt của hắn ta.
Từ xa nhìn thấy lão già này nện bước như con rùa đi về phía nhà mình, chỉ thiếu ở viết hai chữ 'đưa ma' ở trên mặt.
Khỏi phải nhắc đến lúc ấy trong lòng hắn ta đã có ngàn vạn câu con mẹ ngươi, nhưng hắn ta là cây già mấy trăm năm, tính cả trước khi khai trí, tuổi tác đều lớn hơn Thuỷ Lộc.
Tăng thêm lại là cây cỏ thành tinh, tính cách trầm ổn hơn nhiều.
Biết Thuỷ Lộc quyết không có bản lĩnh giết Xà Quân, cẩn thận nhìn kỹ đã phát hiện người trẻ tuổi sau lưng Thuỷ Lộc có khí tức không tầm thường, đều là lực lượng tự nhiên giống hắn ta.
Nhưng điều khác biệt là, lực lượng tự nhiên của người thanh niên này càng thêm bá đạo, lộ ra một loại dáng vẻ bá chủ, hoàn toàn là áp chế đẳng cấp.
Nếu đánh nhau, hắn ta còn chưa có tư cách ra tay, e rằng đã bị lực lượng tự nhiên của đối phương ngăn chặn.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, lão Thụ Yêu quyết định thản nhiên đối mặt, dù sao sự khác biệt loại tầng thứ này quá lớn, đánh nhau cũng không có ý nghĩa gì.
"Hắc hắc, ai nói ngươi không có bảo bối, thiếu gia nhà ta thiếu một chiếc quan tài thượng đẳng, ta cảm thấy ngươi rất thích hợp!"