Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1301 - Chương 1301 - Tập Trung Vào Thứ Khiến Ta Thấy Vui Vẻ (2)

Chương 1301 - Tập trung vào thứ khiến ta thấy vui vẻ (2)
Chương 1301 - Tập trung vào thứ khiến ta thấy vui vẻ (2)

Món ngon như vậy có thể ngửi không thể ăn, thật sự có thể so sánh với vũ khí sinh hóa.

Sau khi Triệu Khách cẩn thận lẻn vào biệt thự, kiểm tra nồi kho một chút, xác định trong khoảng thời gian này La Thanh vẫn khá đáng tin, liền thu nồi kho này vào trong sách tem.

Cuối cùng đã loại bỏ một mối họa lớn cho người trong tiểu khu.

Triệu Khách cất kỹ một nồi kho lâu năm, suy nghĩ một chút, dự định đi vào Đại Hạ đỉnh một chuyến.

Đi vào trong, Triệu Khách bị cảnh tượng trước mắt dọa giật mình.

Chỉ thấy tiểu trang viên trước đó đã biến mất, thay vào đó là một tòa lại một tòa nhà trên cây nối liền nhau.

Những tòa nhà trên cây này vây quanh một tòa đại thụ bị móc sạch, như phù đảo lơ lửng giữa không trung.

Khỏi phải nói, thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên.

Công trình lớn như vậy, nhanh như vậy đã xây được hơn phân nửa, thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng điều khiến Triệu Khách ngạc nhiên hơn còn ở phía sau, chỉ thấy bên cạnh nhà trên cây có một đống đất, trông hơi giống hầm lò dùng để đốt sứ.

Còn chưa tới gần, Triệu Khách đã nghe thấy tiếng gầm thét đến từ Đồ phu chi hạp.

"Đói!!"

Theo tiếng rống giận dữ của Đồ phu chi hạp, chỉ thấy cái nắp phía trên hầm lò sứ bị một cây mây cuốn lại.

Ngay sau đó, một cây mây khác tiến vào, chẳng mấy chốc đã mang ra một cái vòng sắt từ trong ngọn lửa, phía dưới vòng sắt lại là thịt nướng xếp gọn gàng.

"Hộp gia, ngài nếm thử đi!"

Thuỷ Lộc cầm dao cắt miếng thịt đã được nướng chín, đặt ở trước mặt Đồ phu chi hạp, đồng thời giới thiệu kỹ càng: "Đây là lúc ta đến Tân Cương, thấy bên kia có cách nướng lạc đà này, lại cải tiến một chút."

Thuỷ Lộc cũng muốn lười biếng, dù sao Triệu Khách để lại nhiều thịt như vậy, nướng từng miếng thì phải nướng đến ngày tháng năm nào.

Mấu chốt là hiện tại Đồ phu chi hạp đã không thích ăn thịt tươi nữa, so sánh lúc trước Triệu Khách nhét một con trâu lại một con trâu vào, ngay cả da trâu cũng không lột, trực tiếp nhét vào là được.

Lại nhìn trước mắt, con hàng này chỉ thiếu cầm lên một cái nĩa, đắc ý hưởng thụ.

Nhìn tình cảnh lúc này, lại nhớ đến lúc trước, Triệu Khách đưa tay xoa trán: "Tạo nghiệt mà!"

"Thiếu gia, ngài trở lại rồi."

Gốc cây già bên cạnh đã nhận ra Triệu Khách từ sớm, hiện ra bóng dáng, trên mặt trông cực kỳ mỏi mệt.

Vừa thấy Triệu Khách đã bắt đầu lên án Thuỷ Lộc không biết xấu hổ, Thuỷ Lộc này thật sự không phải con người, không! Hắn ta vốn cũng không phải con người.

Không hiểu sao tên này lại thiết kế một đống lớn, lúc đầu gốc cây già không muốn để ý tới hắn ta, kết quả lão già Thuỷ Lộc này lại quay người nịnh bợ cái hộp tinh kia.

Nói muốn làm một cái lò nướng riêng cho cái hộp tinh, thái độ của cái hộp tinh với Thuỷ Lộc lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Thuỷ Lộc ỷ vào sự ủng hộ của hộp tinh, hoàn toàn không ngại gốc cây già, chỉ tay vào gốc cây già, chỉ thấy Quỷ hổ xách đao xông lên gọt một trận.

Tái hiện tình cảnh lúc trước Đồ phu chi hạp chỉ huy Quỷ hổ đánh Thuỷ Lộc tơi bời.

Thuỷ Lộc đứng nhìn còn than thở trong lòng, đúng là phong thủy thay đổi, năm nay đến nhà ta, trong lòng thoải mái không chịu nổi.

"Không có việc gì, không có việc gì, quen là được."

Triệu Khách mở miệng an ủi gốc cây già một chút, quay người đi đến chỗ đám người Thuỷ Lộc.

Chỉ thấy Thuỷ Lộc lập tức lấy một phần thịt đã nướng tốt ra, đáng tiếc vẻ ngoài này... Triệu Khách thật sự không thể ăn được.

Triệu Khách để gốc cây già làm một cái xe đẩy bằng gỗ cho hắn, đúng, giống cái loại có một cái lò để bán mì xào ở trên đường.

Nhân lúc gốc cây già làm xe đẩy cho hắn, Triệu Khách nằm trên ghế xích đu bằng gỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì lại hơi mất hồn.

Trong đầu quanh quẩn lời nói trong lúc lơ đãng của La Thanh vào trước đó, mở một nhà hàng, bốn, năm cái bàn, mỗi ngày làm món mà mình muốn làm.

Đây không phải chuyện hắn từng làm sao?

Nhớ lại đoạn thời gian đó, mặc dù hắn không thoải mái như bây giờ nhưng chỉ cần thấy được thực khách ngồi trước bàn, từng người ăn say sưa ngon lành, Triệu Khách luôn không nhịn được nhếch khóe miệng.

Nhưng không biết từ lúc nào, đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, Triệu Khách dần phát hiện số lần hắn nấu ăn càng ngày cũng ít.

Phần lớn sức lực không phải dành cho việc nấu ăn, mà là nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân.

Là một đầu bếp, ngay cả cơ hội nấu ăn cũng càng ngày càng ít, thậm chí không chút khách sáo nói, trong khoảng thời gian này sự tiến bộ của hắn trong việc nấu ăn gần như bằng 0.

"Thiếu gia, nghĩ gì thế?"

Thấy Triệu Khách xụ mặt không nói lời nào, Thuỷ Lộc cẩn thận lại gần, nghĩ chắc không phải Triệu Khách đang chuẩn bị lấy máu của hắn ta, liền mở miệng hỏi thăm một câu.

Triệu Khách quay đầu nhìn thoáng qua Thuỷ Lộc, lấy ra tẩu thuốc từ trong sách tem, nhìn Đồ phu chi hạp tham ăn đang hưởng thụ bữa tiệc, không biết suy nghĩ điều gì lại hỏi.

"Lão Lộc, ngươi cảm thấy con người... Vẫn đang thay đổi sao?"

Dường như Thuỷ Lộc cũng không ngờ Triệu Khách sẽ hỏi vấn đề như vậy, nhưng hắn ta là một người từng trải, tuy tuổi tác kém hơn gốc cây già nhưng về phương diện trải nghiệm, hắn ta vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, suy nghĩ một lát: "Ngươi còn nhớ Vương Hằng kia chứ."

Bình Luận (0)
Comment