Nếu hắn ta chăm chỉ, Triệu Khách thật sự rất chờ mong, tương lai sẽ có một vị ngôi sao mới có thể sáng chói quật khởi trên trù đạo.
Ôm chút tò mò, khóe miệng Triệu Khách xuất hiện nụ cười, sau khi mở nhật ký ra nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Nhật ký ngày thứ nhất.
Mì tôm bí tịch.
Nhật ký ngày thứ hai.
Xào mì tôm bí tịch.
Nhật ký ngày thứ ba.
Dấm đường mì tôm bí tịch
Nhật ký...
Triệu Khách chậm rãi khép lại bút ký trong tay, gân xanh trên trán kéo căng, nhẹ đặt bút ký trên tay lên bàn, cầm lấy cây bút bên cạnh, viết một câu viết tắt ở trang cuối của quyển nhật ký: "MDZZ!"
Ném hành lý vào sách tem, Triệu Khách thu dọn đồ của lão gia tử, thật ra đồ của lão gia tử cũng đơn giản.
Xuân hạ thu đông, thể chất của lão gia tử cường tráng, thường chỉ có mấy bộ quần áo mát mẻ, cho nên không có gì để dọn dẹp, đến bên kia lại mua là được.
Về phần vạc rượu to ở bên cạnh, bên trong là rượu do lão gia tử tự ủ.
Triệu Khách dứt khoát ném cả vào trong sách tem, rượu này cũng không phải rượu bình thường, hiện tại thể chất của Triệu Khách cũng không dám uống nhiều mấy ngụm, chỉ có lão gia tử không quan tâm rượu này cay độc.
Dọn dẹp xong đồ đạc, Triệu Khách tính toán trong lòng một chút, còn hai ngày nữa là đến cuối tuần.
Hắn phải nhân khoảng thời gian này, lập tức tăng cường bản thân một chút.
Cơ Vô Tuế đã liên tục nhắc nhở hắn tính nguy hiểm của không gian khủng bố tiếp theo.
Ngoài miệng Triệu Khách không quan tâm, tràn đầy tự tin, nhưng trong lòng cũng hoảng hốt, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, tình huống hiện tại của hắn cũng không lạc quan.
Không gian khủng bố lần trước thất bại, khiến hắn thu hoạch thảm đạm.
Hiện tại trên tay có hơn 300 điểm bưu điện, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không hề ít, nhưng muốn nuốt “Phách vương hổ bí” thì còn chưa đủ.
Triệu Khách cũng không có nhiều cách để tăng cường bản thân, cộng thêm chuyện của lão gia tử chắc chắn sẽ chiếm lấy rất nhiều thời gian của hắn.
Hai ngày nay rảnh rỗi, đương nhiên Triệu Khách không thể cứ lãng phí như vậy.
Suy nghĩ một chút, Triệu Khách cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số.
"Tút tút... Tút tút... Alo, ai đó."
"Là ta."
"A, Cẩu... Ca, ngươi gọi điện thoại cho ta là có chuyện gì."
Liêu Thu cũng rất bất ngờ, Triệu Khách lại chủ động gọi điện thoại liên lạc với hắn ta, hắn ta còn chưa cảm ơn Triệu Khách tử tế vì việc lần trước, kết quả chờ hắn ta tỉnh lại, Triệu Khách đã rời đi rồi.
"Ừm, muốn nhờ ngươi giúp một chuyện."
Liêu Thu gần như không suy nghĩ nhiều, sau khi nghe Triệu Khách nói xong đã rất sảng khoái đồng ý.
Sau khi cẩn thận nghe yêu cầu của Triệu Khách, Liêu Thu cúp điện thoại.
Rời khỏi phòng, nhìn Cát Nhị Đản đang đứng ngoài cửa ôm quải trượng suy nghĩ, Liêu Thu đi lên đá vào mông tên này một cái.
"Đừng lo lắng, đi thôi, theo ta ra ngoài một chuyến."
"Lại phải hàng yêu trừ ma rồi hả??"
Cát Nhị Đản giơ quải trượng trên tay, hưng phấn nói.
"Bớt nói nhảm, lên xe."
Liêu Thu mở cửa xe, đạp chân ga một cái, theo tiếng động cơ vù vù của con Mercedes, từ xa đã nghe trong radio vang lên tiếng âm nhạc vang dội.
【 Hắc! Vừa vượt qua vài ngọn núi! Lại vượt qua vài con sông, gập ghềnh long đong sao mà nhiều trắc trở, ăn một gậy của lão Tôn! Thần cũng phải run sợ, quỷ cũng phải rùng mình, con đường lên trời này ~~~ rất! Rộng! Rãi!!! 】
"Thu ca, sao ca từ Tây Du kí này thiếu đi vài đoạn?"
"Mẹ con gà, tắt, tắt, mở cái radio nát khác đi!!"
Xe dần đi xa, trong ánh mắt cổ quái của mọi người dần biến mất trong dòng xe cộ.
Ở một chỗ khác, Triệu Khách cúp điện thoại xong liền đến bệnh viện.
Hắn đến bệnh viện đưa hành lý cho La Thanh, lại vào nhìn thoáng qua lão gia tử.
So với lần trước, rõ ràng trạng thái tinh thần của lão gia tử tốt hơn rất nhiều, mặc dù không nói ra lời nhưng ánh mắt đã trở nên sáng ngời.
Sau khi thấy Triệu Khách, lặng lẽ lôi kéo tay Triệu Khách, viết một hàng chữ trong lòng bàn tay Triệu Khách.
Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, nói thầm: "Đã đến lúc này, ngài còn uống."
Lão gia tử cũng là một con sâu rượu, một ngày không uống rượu, trong miệng cũng nhạt nhẽo đến phát điên.
Chứ đừng nói đến ở trong bệnh viện này, đã rất lâu rồi hắn ta không ngửi được mùi rượu.
"Ta không mang theo."
Nghe được lời nói của Triệu Khách, lão gia tử trừng mắt, dứt khoát xoay người không để ý tới Triệu Khách nữa.
Triệu Khách: "..."
Thấy lão gia tử như vậy, Triệu Khách cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Lúc này, chỉ thấy y tá đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua Triệu Khách lại nhìn về phía lão gia tử.
Lại tìm quanh một vòng, cũng không biết phát hiện cái gì lại nhặt một cái bình nhỏ lên.
"Kỳ quái, sao rượu cồn trừ độc bên trong bình biến mất rồi."
Triệu Khách nghe vậy ngạc nhiên, cẩn thận nhìn lên, quả nhiên trên cái bình viết bốn chữ cồn không chứa nước, độ tinh khiết là 75%.
Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía lão gia tử, lông mày từ từ nhảy lên.
Dường như phát hiện ánh mắt của Triệu Khách, lão gia tử như không có chuyện gì xảy ra yên lặng giơ gối đầu lên, phủ lên trên mặt mình, lẩm bẩm hai tiếng, ý là lão tử không muốn nói chuyện, đừng hỏi ta.
Y tá lại bôi thuốc cho lão gia tử, lần này Triệu Khách đặc biệt dặn dò, nhớ kỹ phải mang rượu cồn trừ độc đi.