"Ta thế này có tính là ăn bám không??"
Triệu Khách rời khỏi Đại Hạ đỉnh, trong lòng suy nghĩ, nhưng nghĩ lại ăn bám cũng là một loại vốn liếng.
Dù sao loại người vừa có thể làm thuốc vừa có thể quản lý công việc như Thuỷ Lộc cũng không thấy nhiều.
Vẫn là câu nói kia, nhà có hai người già hạnh phúc đến già.
Triệu Khách suy nghĩ, chờ sau này hắn có hài tử, vừa hay còn có thể trông hài tử giúp hắn.
Đồ phu chi hạp và Quỷ hổ đều được tăng lên là một tin tức cực tốt với Triệu Khách.
Sau khi rời khỏi nhà kho, Triệu Khách ngồi tàu điện ngầm về Đông Hoàn.
Mỗi ngày trông coi lão gia tử ở trong phòng bệnh, thỉnh thoảng đi dạo Quỷ thị một vòng.
Kết quả không biết là vận khí của hắn không tốt, hay kẻ nghiện thuốc đã chết ở trong không gian khủng bố nào đó không.
Triệu Khách chỉ thiếu ngậm tẩu thuốc đi ở trên đường, hắn đã hút hết mấy túi thuốc lá sợi, thuốc lá sợi trên tay đã sắp bị hắn hút sạch, con hàng này vẫn chưa đi ra.
"Sớm biết vậy, lúc ấy cho nổ Vạn Thọ quan, nên tìm thứ đồ chơi khác châm lửa."
Triệu Khách nghĩ đến Lãnh hỏa thạch mà kẻ nghiện thuốc cho hắn, nhưng thứ đồ chơi này đã bị phá hủy lúc hắn cho nổ Vạn Thọ quan.
Bây giờ muốn tìm kẻ nghiện thuốc, Triệu Khách cũng chỉ có thể chờ mong vào cái mũi chó của con hàng này, có thể mau chóng ngửi thấy mùi thuốc tìm tới hắn.
Nhưng thật sự không tìm thấy, Triệu Khách cũng chỉ có thể đến Hồng Yên quán mua tin tức liên quan tới vùng đất bỏ đi.
Nhưng Hồng Yên quán lại trả lời chắc chắn với Triệu Khách, không cách nào bán ra tin tức này.
Cũng không nói nguyên nhân cụ thể, nhưng Hồng Yên quán cấm bán ra bất cứ tin tức gì liên quan tới vùng đất bỏ đi.
Hồng Yên quán đã thế, e rằng không cần nói đến những chỗ khác nữa.
Chỉ là vùng đất bỏ đi, hắn không vào được là vì quyền hạn không đủ?
Chẳng lẽ chỉ có người đưa thư cường đại hơn mới có thể tiến vào?
Nhưng đây đều là suy đoán của Triệu Khách, hắn cũng không biết nguyên nhân chân chính.
Vòng vo mấy lần vẫn không tìm thấy kẻ nghiện thuốc, Triệu Khách cũng chỉ có thể không công ra về.
Chờ sáng hôm sau, lần lượt có mấy chiếc xe thương vụ dành cho lão bản lái đến trước cửa bệnh viện, đưa lão gia tử đến sân bay.
Trong khoảng thời gian này, rõ ràng trạng thái tinh thần của lão gia tử chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Chỉ cần uống thuốc khống chế bệnh tình, đảm bảo tâm trạng bình thản là được.
Lão gia tử có thể nhanh chóng khôi phục như vậy, càng nhiều hơn là bắt nguồn từ sự tin tưởng với Triệu Khách.
Đã nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người tin tưởng nhau như phụ tử.
Tuy Triệu Khách vẫn không chịu nói lai lịch của một nồi kho lâu năm, nhưng từ sự tin tưởng với Triệu Khách, lão gia tử không hỏi Triệu Khách về đề tài này nữa.
Thậm chí lão gia tử vẫn không hỏi những vấn đề như đi đâu, điểm đến ở đâu, nàng chờ ở nơi nào các loại.
Nhưng trong đôi mắt đục ngầu kia thỉnh thoảng lấp lóe một sợi ánh sáng mong đợi.
Trong số người đi theo còn có bác sĩ chuyên nghiệp, trong đó bao gồm vị bằng hữu Lưu Siêu Nhiên của đại sư huynh, còn có bốn tên hộ công hai nam hai nữ.
"Tống ca, ngươi thật sự có tâm."
Lưu Siêu Nhiên nhìn thiết bị được đặt cẩn thận trong cốp sau, chỉ thuê một bộ thiết bị chữa bệnh này, tiền thuê mỗi ngày đã khoảng bốn vạn.
Đừng ngại đắt, không có mối quan hệ đặc biệt cũng không mượn được đâu.
Ngươi cho rằng có thể tùy tiện mượn thiết bị chữa bệnh ra ngoài sao?
Không nói tiền thuê, chỉ tiền thế chấp đã đủ khiến người ta líu lưỡi.
Nghe nói Tống Hằng vì lần đi xa này đã bán cổ phần của hai cửa hàng đại lý trên tay, chỉ vì gom góp đủ tiền tài.
Đã bán đi cổ phần của hai cửa hàng đại lý này, chắc chắn sẽ không mua về được nữa.
Nghe nói, chỉ tiền hoa hồng hàng năm đã có thể để Tống Hằng kiếm lời khoảng trăm vạn.
Ở trong mắt người khác, đây chính là con gà đẻ trứng vàng, cứ bán đi như vậy thật sự là đổ máu lớn.
"Việc nhỏ!"
Ánh mắt Tống Hằng nhìn về phía lão gia tử, tất cả mọi thứ của hắn ta đều là lão gia tử cho, đừng nói bán cổ phần, dù có táng gia bại sản cũng không phải là chuyện quan trọng với Tống Hằng.
Dù sao đối với Tống Hằng, lúc này hắn ta còn độc thân, hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng gì, cùng lắm thì một lần nữa tay trắng khởi nghiệp, kỹ thuật vẫn ở trên tay hắn ta.
"Xuất phát!"
Lên xe xuất phát, một đoàn người đi thẳng đến sân bay.
Sau khi đến sân bay cứ trực tiếp lên máy bay, không thể không nói Tống Hằng đã cân nhắc tất cả mọi chuyện, bao gồm cả thời gian máy bay cất cánh.
Sau khi một đoàn người lão gia tử lên máy bay cũng không cần đợi quá lâu, có thể lập tức cất cánh.
"Nhị sư huynh!"
Đây là lần đầu tiên La Thanh ngồi khoang thương gia, cảm nhận sự hưởng thụ xa hoa do giá cả đắt đỏ đưa tới, trong lòng đắc ý.
Nhưng nghĩ đến trong số hành lý mang theo cũng không có thứ mà hắn ta muốn mang theo nhất, trong lòng không khỏi thấy tiếc nuối.
Hắn ta kéo cánh tay Triệu Khách, khẽ nói: "Nhị sư huynh, ngươi xác định không thấy bản bút ký của ta? Đây là tâm huyết mấy năm nay của ta."
"Không thấy!"
Triệu Khách nghe thấy La Thanh nhắc đến quyển mì tôm bí tịch kia, khuôn mặt cũng đen một nửa.