"Keng keng keng..."
Giả thể cầm muỗng sắt ở trên tay gõ vào nồi sắt, ra hiệu có thể xếp hàng mua cơm.
Những người tàn tật nặng như Triệu Khách không cần tự mình đi mua cơm, sẽ có y tá giúp đỡ mang thức ăn tới.
Đối với điều này, Cargill không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại dùng ánh mắt hâm mộ đố kỵ hận, oán niệm nhìn những binh sĩ đang xếp hàng.
Có trời mới biết, lúc đám người này lấy đồ ăn, rốt cuộc con mắt đang nhìn món ngon trên tay hay nhìn chằm chằm cổ áo chữ V khoét sâu của Nữ thần, trong lúc lấy cơm còn vô tình để lộ ra cảnh xuân.
Chỉ thấy nắp nồi mở ra, theo một luồng khói trắng bay ra từ trong nồi sắt, một mùi thơm quả dứa nhàn nhạt bao trùm cả phòng bệnh, là cơm dứa thịt bò.
Mùi thơm trong veo tràn vào khoang mũi, khiến người ta càng thèm ăn hơn.
Chỉ thấy quả dứa vàng óng ánh trong nồi được hầm mềm, trộn lẫn với thịt bò đã hầm nhừ, hạt gạo trắng nõn được bao bọc trong thịt bò và quả dứa, màu sắc rõ ràng trông rất thanh đạm.
Trông như một vị nữ hài thanh tú thoát tục đứng giữa đồng ruộng, không ăn mặc hoa lệ, không trang điểm dày đặc.
Cũng chỉ có một phần đơn giản, thanh tú, hương thơm tự nhiên, giống nụ cười rất ngọt của nữ hài nhà bên trong trí nhớ của ngươi.
Lúc ngươi lơ đãng nhớ tới sẽ giống một kẻ ngu, ngây ngốc cười rộ lên theo nụ cười trong trí nhớ.
Trong một cái nồi khác lại đặt những quả trứng ốp la mặt gấu vàng óng ánh, bề ngoài được chiên vàng rực xốp giòn, mặt gấu chất phác đáng yêu phối hợp với cơm dứa, trông rất ngon lại hoàn mỹ không một kẽ hở.
Một đĩa đồ ăn đáng yêu vui vẻ, khiến trong lòng đám binh sĩ giết người như ngóe không khỏi sinh ra một loại cảm giác khác lạ.
Một số người nhìn đĩa đồ ăn đơn giản, một quả trứng mặt gấu ngây thơ, khóe mắt đột nhiên hơi ẩm ướt.
Hoặc nghĩ đến người thân của mình, hoặc nghĩ đến khi còn nhỏ ngây thơ.
Chỉ có người đã trải qua chiến tranh tàn khốc, cùng hồng trần cuồn cuộn trong xã hội mới có thể khắc sâu nhận thức, thứ quý giá nhất thường ký ức của mình, là sự ngây thơ được khóa trong lòng mình.
Cho nên, tình cảnh quỷ dị đã xuất hiện.
Trước khi mua cơm như phụ thân Teddy, kiếm chỉ lên trời muốn đâm ra một lỗ thủng trên trời.
Sau khi mua cơm lại trầm mặc không nói, tự ngồi ở trong góc, yên lặng nhìn chằm chằm món ngon trong đĩa.
Thậm chí thỉnh thoảng sẽ thấy có một ít đại hán người to như trâu, mặt mũi đầy vẻ hung dữ đột nhiên trào nước mắt, trên mặt nở nụ cười ngây ngốc.
Chẳng trách, một nữ đầu bếp trông phổ thông lại bị những thương binh này coi là Nữ thần.
Không chỉ vì nàng có dáng người ma quỷ cùng trang phục dâm đãng, càng là vì nàng như mỹ thực thần linh nhất.
Không chỉ đâm thẳng vào điểm yếu ớt nhất trong lòng đám côn đồ, khiến bọn họ còn có thể nhớ lại bản thân từng có được một phần tốt đẹp trong lúc giết hại.
"Ô ô ô..."
Cargill cầm đĩa ăn do y tá đưa tới, đĩa ăn màu xanh trắng phối hợp với cơm quả dứa có thể gọi là hoàn mỹ trước mắt, đã kích thích mạnh vào trái tim Cargill.
Nhưng sự cảm động trên mặt thị giác cũng không thể coi như ăn cơm, cuối cùng Cargill vẫn lựa chọn đôi mắt hàm chứa nước mắt, há to miệng ăn hết.
Nhưng lúc cái thìa nhẹ nhàng chạm đến quả trứng ốp mặt gấu ngây thơ kia, chỉ thấy quả trứng bị đâm vỡ ra.
"Đây là!!!"
Đồng tử Cargill đột nhiên co rụt lại, trên làn da đen kịt bị một tia ánh sáng vàng chiếu sáng, chất lỏng màu vàng chói tràn ra theo vết rách trên quả trứng mặt gấu.
Trong nháy mắt bao trùm một tầng áo cưới hoa lệ trên phần cơm dứa.
"Đây quả thực là thần tích!!"
Đôi mắt Cargill đã hoàn toàn bị phần cơm dứa trong đĩa hấp dẫn, cơm dứa trộn lẫn chất lỏng màu vàng, hắn ta há to miệng ăn một thìa.
Trong chốc lát, cả phòng bệnh đều yên tĩnh trở lại, mỗi người đều lẳng lặng thưởng thức món ngon trong miệng, một thìa tiếp một thìa.
Không một lời khen ngợi là sự khen ngợi cao nhất cho đầu bếp.
"Ăn quá ngon!!!"
Đến khi ăn một miếng cơm cuối cùng ở trong đĩa, trong phòng bệnh lập tức vang lên lời khen rung trời động đất, đáng tiếc vị nữ thần trong mắt bọn họ đã sớm mang đồ ăn đến phòng bệnh tiếp theo.
Nhưng lời khen ngợi kiểu này kéo dài trong tòa nhà bệnh viện một thời gian dài.
Trong khoảng thời gian này, đối với quân đoàn bạo động như bọn họ, cũng coi như chút ấm áp trong chiến tranh lạnh băng.
"Ồ! Ngươi không ăn?"
Lúc này, Cargill thấy Triệu Khách bên cạnh vẫn chưa cầm thìa lên, không khỏi vặn hỏi.
"Ngươi đã thích như vậy, cho ngươi cũng được, ta thờ phụng Chân Thần, từ rất sớm đã quyết định phải ăn chay, coi như là sự kính ngưỡng với thần linh."
Khuôn mặt Triệu Khách rất bình thản, trước đó còn tức hổn hển, lúc này lại hoàn toàn bình tĩnh, ngoài miệng vẫn liên tục diễn kịch.
Vì Triệu Khách rất rõ ràng, tín đồ thành tín nhất là thân phận tốt nhất với hắn.
Chỉ có lặp đi lặp lại nhắc nhở, xây dựng hình tượng bản thân, mới khiến đám người này ghi nhớ trong đầu.
Đây là cách tẩy não được nhắc đến trong tâm lý học, không cần thần bí phức tạp như những bộ phim điện ảnh đó, chỉ cần ngươi lặp đi lặp lại nhắc nhở.
Cho dù là lời nói dối, nhưng sau khi lặp lại một vạn lần, khi người xung quanh vừa nhắc tới ngươi, trong đầu sẽ nhớ đến những lời quảng cáo do người cài cắm vào.