"Cho ngươi!"
Triệu Khách đi đến trước giường bệnh của hắn, trả lại thẻ giữ cửa cho Cargill, đồng thời không quên đưa hai quả táo cho hắn ta.
Nhưng đối mặt với quả táo đỏ trên tay, Cargill lại không hứng thú lắm.
Cũng khó trách, dù sao vừa rồi thông qua màn hình lớn đã tận mắt thấy một trận Thánh Chiến thất bại.
Lực lượng cường đại của đối phương chắc chắn là một sự cảnh tỉnh, khiến những chiến sĩ này ý thức được sự không chắc chắn của chiến tranh.
Có lẽ là vì bọn họ không ngờ trong lực lượng phản kháng sẽ có sự tồn tại cường đại như thế.
Hình ảnh một kích lôi đình diệt sát tinh anh đã khắc sâu vào sự sợ hãi của bọn họ.
"Ngươi nói, nếu chúng ta gặp được quân phản kháng thế này, phải làm gì?"
Cargill nằm ở trên giường nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, không khỏi chìm vào suy nghĩ.
Triệu Khách lấy ra một quả táo xanh, đưa lên miệng từ từ gặm, cho đến khi Triệu Khách ăn xong một quả táo, tiện tay ném lõi táo trên tay vào thùng rác.
Trên khuôn mặt bị bỏng nghiêm trọng kia lại để lộ ra ánh mắt kiên định nóng rực hơn bất kỳ tên lính nào ở đây.
"Phương thức chiến đấu chưa từng cố định hình thức, ta tin tưởng chỉ cần phương pháp đủ thỏa đáng, dù là một người phàm cũng có thể đồ Thần."
Triệu Khách nói xong, ánh mắt nhìn về phía Cargill, khích lệ: "Yên tâm đi, Chân Thần vĩnh viễn đứng sau lưng chúng ta."
"Được! Được! Ngươi thật sự là một tín đồ điên cuồng."
Cargill nhìn sự tha thiết hiện ra trong ánh mắt Triệu Khách, hoàn toàn quy công cho việc hắn là tín đồ của Chân Thần, hơn nữa là một tín đồ điên cuồng.
Loại người không có đầu óc này, suy nghĩ cái gì chính là cái đó, hoàn toàn không hiểu cái gì là lực lượng nghiền ép tuyệt đối.
Nói xong, ánh mắt liếc qua những chiến sĩ tinh anh đó cởi chiến giáp bên ngoài.
Kết quả sau khi cẩn thận hỏi han lại biết được, loại chiến giáp bên ngoài này chỉ có chiến sĩ tinh anh có thể miễn phí thu hoạch được.
Chiến sĩ hạ cấp không có tư cách thu hoạch quyền sử dụng, chỉ có chiến sĩ cấp cao mới có thể thu hoạch được quyền lợi sử dụng, đồng thời có đủ quân công và rất nhiều tiền tài.
"Chiến sĩ cấp cao!"
Trong lòng Triệu Khách như có điều suy nghĩ gật đầu, một lần nữa nằm ở trên giường, dù sao hiện tại hắn là bệnh nhân bị thương nặng, cứ đứng lên chạy khắp nơi không thích hợp.
Chẳng may bị người ta nhìn thấy, cảm thấy thân thể hắn còn được, không cần ở lại chỗ này dưỡng thương, trực tiếp đưa ra tiền tuyến làm bia đỡ đạn, vậy gọi là nhặt được hạt vừng, mất đi dưa hấu.
"Ừm... Xem ra vẫn phải đi tìm tên ngu xuẩn kia, ta nên chuẩn bị lễ vật gì cho thằng ngu này đây?"
Triệu Khách nghĩ đến Đồ phu chi hạp, khóe miệng nhếch lên nhe răng cười, dường như đã nghĩ kỹ nên thu xếp cho thằng ngu này như thế nào.
Hôm sau trời vừa sáng.
"Thiết Ngưu, ngươi ở nhà chờ ta, đêm nay làm can tương xào thịt cho ngươi."
Clarice nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đồ phu chi hạp, có vẻ rất sủng ái cái hộp tinh này, khiến Đồ phu chi hạp lập tức nước mắt rưng rưng, vẻ mặt không nỡ, đưa mắt nhìn Clarice đẩy xe nhỏ đặt thức ăn ngon từ từ đi xa.
Sau khi Đồ phu chi hạp nhìn Clarice đóng cửa phòng lại, một vệt ánh sáng sau cùng ngoài cửa dần biến mất.
Đồ phu chi hạp lập tức nhảy nhót chạy vào nhà bếp, bắt đầu tìm kiếm đồ có thể ăn.
"Đây là cái gì? Trông dáng vẻ ăn ngon lắm."
"Phi, khó ăn chết mất."
"Sao thịt này lại còn lông, được rồi, không sạch sẽ ăn không bệnh."
"Ọe! Mùi chân thối."
Ngay lúc Đồ phu chi hạp lục tung tìm kiếm tất cả thứ có thể ăn, đột nhiên trong đường ống không khí bay ra một mùi thơm kỳ lạ.
Trong mùi thơm mang theo hương tiêu cay, khiến người ngửi không tự chủ được trong miệng trào ra nước bọt.
"Thơm quá!"
Ngửi được mùi thơm này, Đồ phu chi hạp do dự một chút, cuối cùng lần theo mùi thơm đi ra từ trong phòng bếp.
"Xẹt, xẹt..." Chỉ nghe trong hành lang quanh quẩn tiếng nước bọt của Đồ phu chi hạp.
Càng đi vào chỗ sâu, mùi thơm thấm vào lòng người, không chỉ thơm càng là cay, vừa tê vừa cay thật sâu kích thích vị giác đầu lưỡi Đồ phu chi hạp trên.
Đợi Đồ phu chi hạp ngửi mùi thơm, vô thức đi đến trước cửa một văn phòng, ghé vào trên cửa phòng cẩn thận hít sâu một cái, trong đầu Đồ phu chi hạp đã bắt đầu bổ não, một nồi đồ ăn nóng hổi đỏ hồng đang cách cửa phòng chờ đợi nó.
Nhưng do dự mãi, dường như Đồ phu chi hạp còn đang suy nghĩ rốt cuộc có nên vào hay không.
Triệu Khách ẩn nấp sau lưng Đồ phu chi hạp, thấy con hàng này lại không đẩy cửa vào, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khác lạ.
"Chẳng lẽ mỗi ngày giả thể cho nó ăn no, sao IQ của con hàng này lại trở nên cao như vậy?? Lại còn biết nghi ngờ có bẫy??"
Thật ra, Triệu Khách quá coi trọng Đồ phu chi hạp rồi, sở dĩ không chịu đi vào là vì Đồ phu chi hạp đang bối rối, chẳng may để lại dấu vết khiến nữ ma đầu kia phát hiện, nó sẽ không có quả ngon để ăn.
Sau khi do dự một lúc lâu, theo cái nồi bên trong được lửa nhỏ nấu chín, đáy nồi đỏ sáng sôi lên, mùi thơm càng đun sôi càng thơm.
"Mặc kệ!"
Trong lúc đau khổ bối rối, cuối cùng Đồ phu chi hạp đã dùng hành động thực tế chứng minh, không cách nào ngăn cản sự dụ hoặc của thức ăn ngon.