Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1363 - Chương 1363 - Bá Chủ Núi Rừng!

Chương 1363 - Bá chủ núi rừng!
Chương 1363 - Bá chủ núi rừng!

Cái gọi là đội thứ hai ra sân lại là chiến sĩ tinh anh.

Chỉ có điều không giống những tên to con kia, những chiến sĩ tinh anh này được vũ trang đến tận răng, cả người bị bao bọc trong khải giáp kim loại, ngay cả con mắt cũng không buông tha.

Mỗi khi đi một bước đều cuốn lên một tầng tro bụi thật dày trên mặt đất.

Cảm giác này giống như Hulk mặc giáp thép to lớn, nhưng điều khác biệt là bộ giáp bọc thép này cũng không hạn chế sự phát huy của những tên to con này, ngược lại khiến thực lực của bọn họ đạt được sự tăng lên to lớn.

"Rắc rắc!"

Trường côn kim loại màu đỏ bị những người khổng lồ này giơ lên trong tay, cắm mạnh xuống mặt đất.

Theo những côn điện này hạ xuống, một tiếng vù vù như ánh sáng mạnh của tia chớp, vô số hồ quang điện dày đặc đụng vào nhau, hình thành một tấm lưới điện bao trùm toàn bộ.

Trong nháy mắt đám người Ngao Liệp đã cảm thấy ánh sáng mạnh trước mắt quá chói mắt, căn bản không có cách nào mở to mắt.

Mặc dù lôi điện rất lớn, nhưng bổ vào những chiến sĩ tinh anh trang bị này đến tận răng căn bản không có ý nghĩa.

Ngược lại điện lưu bị lôi điện kích thích, trở nên càng thêm nóng nảy.

"Cơ hội!"

Đúng lúc này, trong hai con ngươi của thợ săn ẩn núp trong bóng đêm đằng xa hiện ra tia sáng sắc bén, nhắm vào bóng dáng trong lôi quang mở súng bắn giết.

Nhưng lúc này lại biến đổi, chỉ thấy một đạo hồ quang điện đụng vào viên đạn khiến viên đạn thay đổi phương hướng.

"Vèo!"

Lão Thất chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình nóng lên, vuốt da đầu một cái lập tức thấy một mái tóc màu vàng đã biến thành Địa Trung Hải, lờ mờ có thể thấy phía trên còn có mấy sợi tóc kiên cường như là cỏ dại phấp phới.

Lão Thất sờ đỉnh đầu của mình, da gà trên người dựng đứng, một súng này suýt nữa bắn nổ đầu hắn ta.

"Gặp quỷ, tên khốn kia bắn ta!"

Lão Thất chỉ cảm thấy mình xui xẻo tận cùng, chỗ tốt gì cũng không có mò được, ngược lại thua thiệt mất hết vốn liếng,

"Bên trái, hướng chín giờ, lão Thất xử lý hắn!"

Ngao Liệp vẫn chờ Triệu Khách bại lộ, lúc này chỉ một phương hướng để lão Thất xông lên xử lý tay súng bắn tỉa này.

"Được!"

Lão Thất đồng ý, lấy ra dao găm chiến thuật của mình, xông về phía Triệu Khách!

Một tay bắn tỉa không có sự uy hiếp quá lớn với đám người Ngao Liệp, nhưng một tay bắn tỉa am hiểu nắm bắt cơ hội lại khác.

Ngao Liệp đã thấm nhuần sự uy hiếp của tay bắn tỉa này, thấu hiểu rất rõ, bỏ mặc không quan tâm chỉ khiến việc bọn họ phá vòng vây xuất hiện biến số không thể nắm bắt.

Nếu lúc bọn họ còn năng lực hoàn chỉnh có lẽ có thể cứng rắn chống đỡ, nhưng hiện tại năng lực bọn họ không bằng một phần ba lúc trước.

Ngao Liệp không muốn gánh chịu nguy hiểm như vậy.

Chỉ thấy bóng dáng lão Thất xuyên qua trong lưới điện, dao găm màu đen trong tay lão Thất bị ném ra tạo thành một đường vòng cung, phi như bay giữa không trung trong khe hở lưới điện.

Lão Thất nhanh chóng biến mất, một giây sau xuất hiện lại, người đã ở giữa không trung, đưa tay tiếp nhận dao găm vào lòng bàn tay, hai chân cong lại, lộn mèo 360 độ ở giữa không trung, khéo léo né tránh viên đạn bắn giết tới.

Hai chân vững vàng rơi xuống đất, kỹ xảo siêu ngầu như biểu diễn thể thao hoàn mỹ trong Olympic.

"Hừ, một bữa ăn sáng!"

Trên khuôn mặt ngây thơ của lão Thất xuất hiện vẻ đắc ý, còn chưa tập trung đã phát động năng lực của mình.

"Nhật ẩn!"

Theo lão Thất phát động năng lực, bóng dáng nhanh chóng biến mất dưới ánh mặt trời.

Thấy lão Thất thuận lợi đột phá lưới điện, vẻ mặt Ngao Liệp dịu đi rất nhiều.

Hắn ta tin tưởng năng lực của lão Thất, cho dù lão Thất có thực lực yếu nhất trong Liệp Cẩu đoàn, nhưng muốn giết chết một tay bắn tỉa cũng dễ như trở bàn tay.

Ngay lúc Ngao Liệp tập trung phá vòng vây, đột nhiên nghe "oanh" một tiếng, theo bụi đất tung bay, lại thấy mặt đất phía trước đột nhiên sụp đổ.

Một lát sau mới thấy bóng dáng lão Thất chật vật leo ra từ trong cái hố.

Ngao Liệp ở đằng xa thấy thế, không biết vì sao đột nhiên có cảm giác không diễn tả được, luôn cảm thấy mình phái lão Thất ra tay, hình như hơi... Không thích hợp.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Ngao Liệp chỉ có thể quay đầu nói với lão Tam: "Chú ý lão Thất một chút, đừng để tiểu tử này lật thuyền trong mương."

"Đã rõ!"

Lão Tam gật đầu, phân ra một đoàn huỳnh quang từ mi tâm, nhanh chóng bay xuống đầu vai lão Thất.

Chỉ thấy lão Thất leo ra từ trong cái hố, mái tóc màu vàng bao trùm một lớp tro bụi thật dày, ngay cả cái trán cũng bị xước rách da, máu tươi hòa với bùn dính ở trên mặt.

"Phi!"

Phun ra một miệng bùn, khỏi phải nói trong lòng lão Thất tức giận đến mức nào, thật sự không hiểu sao nơi này đang tốt đột nhiên sập lún xuống, lại còn đúng lúc hắn ta chạy đến.

Thầm mắng một câu không may, khuôn mặt lão Thất đen xì, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong rừng cây.

Trong rừng cây mờ tối thỉnh thoảng có mấy đạo ánh sáng, chiếu xuống từ trong tán cây rừng tươi tốt, khiến trong bụi cây sinh ra một tầng mông lung.

Chỉ thấy trong bụi cây có một cái bóng mơ hồ đang ngồi trong bụi cỏ, bộ khôi giáp màu đen như ẩn như hiện, cầm một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng màu đen.

"Tìm ra ngươi rồi!"

Bình Luận (0)
Comment