Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1365 - Chương 1365 - Át Chủ Bài Sau Cùng

Chương 1365 - Át chủ bài sau cùng
Chương 1365 - Át chủ bài sau cùng

"Chết đi!" Trên mặt lão Thất lộ ra vẻ dữ tợn, ánh mắt nóng rực như là ngọn lửa chói mắt, hắn ta cũng không phải người mới gì, đã gặp nhiều chuyện lật thuyền trong mương ở trong không gian khủng bố, vì vậy vừa ra tay đã dốc hết sức.

Gió bão kiếm khí sắc bén, chỉ thấy trước mắt huyết nhục văng tung tóe.

Hình ảnh như lăng trì cắt thân thể một người sống sờ sờ thành vô số thịt nát.

"Vậy đã chết rồi!"

Tuy một kích giết chết nhưng không biết vì sao trên mặt lão Thất cũng không xuất hiện vẻ vui mừng vì vậy, ngược lại vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, vì sau khi giết chết đối phương, áp lực trên người mình chẳng những không giảm bớt, ngược lại trở nên mạnh hơn.

Hắn ta quay phắt đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối có một cơn gió lạnh lẽo thấu xương thổi tới, cảm giác áp lực ép người cũng thổi tới theo cơn gió lạnh này, không khỏi khiến bắp thịt cả người lão Thất căng cứng.

"Đó là cái gì??"

"Ngao!!!"

Long từ vân, hổ từ gió, một tiếng hổ gầm khiến đám người ngoài rừng nhao nhao quay đầu.

Hổ khiếu sơn lâm, những con hổ bệnh trong vườn thú không cách nào so sánh với bá chủ thú vương chân chính, khiến người ta nghe được tiếng của nó đã có thể cảm nhận được áp lực cường lại.

"Sạt sạt sạt..."

Cây cỏ trong rừng lắc lư khiến lão Thất biến thành chim sợ cành cong, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác.

Trong vô thức, mồ hôi lạnh đã thấm ướt quần áo của hắn ta.

Điều khiến áp lực của hắn ta tăng lên gấp bội là khí tức của đối phương vẫn tập trung vào hắn ta, lại khiến hắn ta sinh ra một loại chấn nhiếp không thể động đậy, chỉ khẽ động đậy sẽ dẫn tới họa sát thân.

"Vèo!"

Đột nhiên, một bóng đen chợt lóe lên trước mặt lão Thất, chờ lão Thất quay đầu lại, bóng đen đã biến mất không thấy gì nữa.

"Đáng chết!"

Trong chốc lát, mồ hôi lạnh lăn xuống theo trán lão Thất, hắn ta thử che giấu bản thân nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện không có tác dụng.

Khí tức của đối phương vẫn khóa chặt ở trên người hắn ta, dù hắn ta ẩn nấp như thế nào đều không trốn được ánh mắt của đối phương.

Đôi mắt liếc nhìn xung quanh, đồng tử lão Thất chợt co rụt lại, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, một luồng khí lạnh bò lên theo gót chân.

Chỉ thấy trong con ngươi màu xanh của lão Thất thấy một con mãnh hổ đang xông về phía hắn ta!

"Rống!"

Hổ ảnh đánh tới, cây cỏ xung quanh lập tức bị một cơn gió mạnh đè ép xuống.

Hổ chưa đến, uy tới trước.

Trong lòng lão Thất nặng nề như bị nhét một tảng đá, ép hắn ta sắp không thở nổi.

Máu trong người như đông cứng lại, chỉ thấy gân xanh trên mặt hắn ta kéo căng, phát ra một tiếng hét dài đánh vỡ cảm giác áp chế trên người, đưa tay bộc phát ra đòn đánh đạt tới cực hạn.

"Quỷ giảo!"

Theo năng lực của lão Thất được kích phát, bóng dáng nhanh chóng bị một luồng sương mù tím bao phủ, dao găm đen kịt trên tay hắn ta hóa thành ảo ảnh, trong nháy mắt lưỡi dao đâm ra chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng quỷ kêu thê lương.

Một cái đầu lâu màu đen mở ra miệng rộng, đón lấy hổ ảnh nuốt cắn.

Nhưng lúc mãnh hổ giận dữ hét lên, trong hổ ảnh có một tia sáng mạnh phá không mà tới, lưỡi dao nóng rực như là mặt trời phun ra từ trong miệng hổ.

Không khí xung quanh nhanh chóng ấm lên, trong chớp mắt đã châm lửa cây cỏ trên mặt đất.

Lưỡi dao đụng vào nhau, lúc cả hai xảy ra va chạm, giữa đôi bên như có tia chớp chiếu phá trời cao!

Theo một tiếng kim loại xé rách chói tai, rừng cây trước mắt lập tức biến thành thế giới hai màu sắc.

Một bên là ánh lửa sáng chói nóng rực, khiến cho người ta khó quan sát bằng mắt, một bên khác là một đoàn sương mù màu tím lan ra thế giới, ánh sáng bao phủ một mảnh hỗn độn.

Ngay lúc cả hai chạm vào nhau, ánh nắng nóng rực phía trên càng thêm mãnh liệt hừng hực, trong nháy mắt như có tia chớp chiếu phá trời cao!

Lão Thất lại bị một dao kia chém trượt ra sau năm sáu mét, hai chân hung hăng cày mặt đất ra hai dấu vết, khiến bùn đất dưới chân nát bét.

Thế công điên cuồng mạnh mẽ lập tức như đâm vào bức tường lấp kín, nửa bước khó đi.

Điều khiến trong lòng lão Thất lạnh lẽo là, lực lượng của đối phương hoàn toàn nghiền ép hắn ta.

Trong chốc lát, trong lòng lão Thất trở nên nặng nề, trong lỗ mũi hắn ta như ngửi được mùi hương thân thể của mình sắp bị nhen lửa.

Trong chớp mắt giao thủ ngắn ngủi, hắn ta đã cảm giác được mình hoàn toàn không phải đối thủ của đối phương!

"Rốt cuộc người này là ai?" Trong lòng lão Thất dao động.

Chẳng lẽ trong không gian khủng bố lần này, còn có nhân vật có thể so sánh với đội trưởng Ngao Liệp?

Nhưng ngay lúc này trong ánh mắt của hắn ta lộ ra vẻ ngoan độc điên cuồng muốn cùng chết!

Hắn ta biết cứ tiếp tục như vậy, hắn ta chắc chắn phải chết, chỉ có đập nồi dìm thuyền mới có hy vọng sống sót.

Vừa nghĩ đến đây, trên mặt lão Thất lộ ra vẻ hung ác tàn nhẫn, dùng sức vung con dao găm trên tay, hội tụ tất cả lực lượng vào một chỗ.

"Ma phong!"

Đây là một kích đánh cược tính mạng, sau khi mất đi một bộ phận năng lực phụ trợ, kích phát đòn sát thủ mạnh nhất của mình không khác gì giết địch 1000 tự hại 800.

Không phải bất đắc dĩ, sao lão Thất lại dùng toàn bộ năng lượng để bộc phát ra đòn sát thủ tàn nhẫn như vậy, liều chết đánh cược một lần.

Bình Luận (0)
Comment