“Tứ Hỉ thúc, mọi người đều nói ngươi có tài bắn súng giỏi, đợi chút nữa ngươi nghe ta, ta để ngươi bắn hướng nào, ngươi phải bắn hướng đó, tuyệt đối không được do dự.”
“Được!”
Triệu Khách gật đầu lấy khẩu súng ở sau lưng ra, lau sạch sẽ nòng súng, dáng vẻ nghiêm túc chờ đợi.
Đã tháng chín vào thu, nếu ở vùng đông bắc, lúc này đã sắp vào mùa đông, cơn gió thổi qua có thể khiến hai người ngồi trên tàng cây lạnh đến run lên bần bật.
Hai người chờ đến khi mặt trời xuống núi, đã thấy trong thôn tối đen, bởi vì hôm nay thôn trưởng cố ý dặn dò, cho nên trời vừa tối các thôn dân đã đi nghỉ ngơi hết.
Triệu Khách dựa vào Hoàng kim đồng có thể nhìn rất rõ ràng, nhưng Triệu Khách chú ý đến, thỉnh thoảng đôi mắt Phùng Ba lại lóe lên một vòng huỳnh quang trong đêm tối.
Tròng mắt cứ như mắt mèo vậy, lạnh lùng nhìn động tĩnh ở phía dưới.
“Nhìn ban đêm? Thần thông? Mèo thành tinh?” Triệu Khách đoán mò ở trong lòng.
Triệu Khách cũng muốn mở miệng hỏi thăm việc liên quan đến linh vật, nhưng Phùng Ba như cái hũ nút vậy, hỏi nửa ngày cũng không thấy mở miệng.
“Ong…”
Đúng lúc này, lỗ tai hai người khẽ động đậy, chỉ thấy bên dưới có một cửa phòng vụng trộm mở ra, cúi đầu nhìn chỉ thấy một nữ nhân thò đầu ra từ trong cửa, nhìn hai bên trái phải ở ngoài cửa, không biết đang chờ cái gì.
Thoạt nhìn nữ nhân kia khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, dáng vẻ cũng xinh đẹp, khóe miệng có một nốt ruồi mỹ nhân, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Triệu Khách cố ý giả vờ nhìn không rõ lắm, lôi kéo tay áo Phùng Ba hỏi hắn ta thấy cái gì, chỉ thấy Phùng Ba lắc đầu khua tay xuống dưới, ra hiệu Triệu Khách đừng lên tiếng.
Không lâu sau, chỉ thấy một bóng người lặng lẽ đi ra từ ngã rẽ, chạy hai ba bước đến trước cửa nhà nữ nhân.
Triệu Khách nhìn, đây không phải Cẩu Đản tử sao? Chính là người thanh niên đã khiêng thịt giúp hắn vào ngày hôm nay.
“Lý tỷ, ngài xem, đây là thịt mà hôm nay Tứ Hỉ thúc đánh được, ta trộm một miếng lớn trong phòng bếp để đưa cho ngươi đó.”
Cẩu Đản tỏ vẻ ân cần lấy thịt ra đưa cho nữ nhân đang đứng trước cửa, đồng thời còn không quên sờ một cái.
Chỉ thấy nữ nhân cười khanh khách, lôi kéo tay Cẩu Đản nói: “Vẫn là tiểu tử ngươi biết thương người, tốt hơn tên ngu ngốc thô lỗ Vương Mẫn Tài kia nhiều.”
“Tỷ, hôm nay lạnh, ‘Ngưu tử’ của ta đã sắp đông lạnh rơi ra rồi, không bằng ngươi sưởi ấm giúp ta đi.”
Cẩu Đản cũng to gan, tiến lên kéo tay nữ nhân nhét vào trong ngực mình.
“Đi đi đi, nhìn ngươi gấp thế nào kìa, vào trước đã.”
Nữ nhân nói xong kéo tay Cẩu Đản đi vào trong nhà, chỉ thấy trong phòng đốt đèn, nhìn lướt qua có thể thấy một nam một nữ đã không đợi nổi ôm chầm lấy nhau.
Triệu Khách ngồi xổm trên tàng cây suy nghĩ, Lý tỷ? Chẳng lẽ là Lý quả phụ nào đó ở cửa thôn?? Nghĩ đến đây, khóe miệng Triệu Khách giật giật, không nhịn được khâm phục sự can đảm của Cẩu Đản này, Vương Mẫn Tài vừa chết đã dám đến cạy góc tường của hắn ta.
Không lâu sau lại nghe thấy trong nhà Lý quả phụ vang lên tiếng thở gấp, tiếng động cách một lớp cửa sổ giấy, dù đứng xa cũng nghe được.
Triệu Khách liếc nhìn khuôn mặt Phùng Ba, phát hiện khuôn mặt tiểu tử này đỏ bừng đã lan đến tận cổ, hai lỗ tai cũng đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là một đứa con nít.
Lúc hai người đang nghe tiếng động ở hiện trường, đột nhiên có tiếng súng “ầm” vang lên, khiến Triệu Khách và Phùng Ba ngạc nhiên, sau khi hai người nhìn nhau, nhanh chóng nhảy xuống từ trên cây, lao thẳng đến hướng phát ra tiếng súng.
Phi đao thuật: Thu thập con tem này có thể trở thành cao thủ phi đao hạng nhất
Năng lực đặc thủ: Khúc xạ.
Tiêu hao 2 điểm bưu điện điểu khiển phi đao tiến hành khúc xạ, thay đổi phương hướng bắn về phía quân địch.
(Năng lực khống chế càng mạnh, năng lực phi đao cũng càng mạnh)
Hai người lần lượt nhảy xuống từ trên cây, gần như không cần suy nghĩ nhiều đã biết chỗ đó có vấn đề.
Toàn bộ trong thôn chỉ có một khẩu súng săn duy nhất nằm ở trên tay hắn, hơn nữa tiếng súng này bén nhọn lại uy lực, nghe xong đã biết không phải tiếng súng vẩn đục của súng săn.
Nếu nói trong thôn này còn ai có súng, người đầu tiên Triệu Khách nghĩ đến là nam nhân tên là Khâu Binh ở trong đội khảo sát.
“Chờ chút!”
Lúc này, Phùng Ba đi ở phía trước đột nhiên vung tay lên, ra hiệu Triệu Khách dừng lại, kéo Triệu Khách ngồi xổm ở trong góc tường, hắn ta bình tĩnh lấy ra một nắm bột phấn màu bạc không biết là cái gì từ trong balo, nắm ở trong lòng bàn tay.
“Sao thế?” Triệu Khách dùng Hoàng kim đồng nhìn lên, hắn không nhìn thấy cái gì, không nhịn được nghi ngờ có phải Phùng Ba nhầm rồi không.
Chỉ thấy Phùng Ba lắc đầu, không nói gì, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Triệu Khách nhếch mũi lên, một mùi máu tươi rất nồng nặc lập tức khiến trong lòng Triệu Khách căng thẳng.
“Ca ca, bên trái!”
“Bên trái!”
Chỉ nghe Lôi Mẫu và Phùng Ba đồng thời gọi mình, Phùng Ba vung tay ném qua, bột phấn trên tay rải lên góc tường bên trái.
“Xì xì xì!”
Sau khi vách tường trống rỗng trước mắt bị dính bột phấn, cứ như một tấm nhựa plastic bị dội axit mạnh, trên bóng mờ trước mặt lập tức bay ra một làn khói trắng rất gay mũi.
“Tra!”