Cúi đầu nhìn xem đũng quần nhô lên cao cao, Triệu Khách cẩn thận nói thầm: "Cái này... Búp bê vải... Chắc là... Không tính là ta... Cái kia đi."
Triệu Khách an ủi bản thân một chút, nghĩ lại, búp bê vải cũng coi như mua một cái đồ chơi tình dục.
Chờ gặp Cơ Vô Tuế, hắn cũng có thể vỗ ngực, cây ngay không sợ chết đứng nói cho nàng biết.
Dù là lúc ngươi không giám sát, bảo bảo cũng là nam nhân tốt giữ mình trong sạch.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách lập tức cảm thấy sống lưng mình lại cứng rắn hơn mấy phần.
Triệu Khách đang muốn tập trung, lại nghe một tràng tiếng cào "cạch cạch cạch".
Lúc này mới nhớ tới, trên người Quỷ hổ còn mang theo một hoạt thi biến dị.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách nhướn mày, đến mà không trả lễ thì không hay.
Lúc đầu hắn không định trêu chọc những người đưa thư kia, chuẩn bị một lòng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến lần này, thuận tiện hoàn thành cả nhiệm vụ chi nhánh, sau đó về xử lý chuyện của lão gia tử.
Nhưng lần này hắn không chủ động gây chuyện thì thôi, đối phương lại trêu chọc đến trên đầu hắn.
Thật sự tưởng biệt danh của hắn là người đưa thư nhân sâm, thì ai cũng có thể gặm một miếng sao?
Nghĩ đến đây, hai mắt Triệu Khách híp thành một đường thẳng.
Người này, đến lúc muốn hại người, suy nghĩ xấu xa thất đức gì cũng có thể nghĩ ra.
Triệu Khách suy nghĩ ra một độc kế, nhếch miệng cười một tiếng, trong lòng khẽ động thân thể nhanh chóng nhảy ra khỏi Quỷ hổ.
Ở một bên khác, một đoàn người Ngao Liệp nhanh chóng lùi ra sau, rút khỏi trung tâm bộc phát virus.
Nói đến, bọn họ cũng bị quân đội lừa một vố, tin tức lấy được rõ ràng không hợp với sự thật.
Không thấy thế lực của vị diện thần bí kia, ngược lại khiến mỗi người trở thành cảm nhiễm thể virus.
Cách mỗi nửa giờ sẽ tiếp nhận một lần virus bộc phát, nếu choáng đầu nóng não còn chưa tính, chẳng may tiêu chảy...
Nghĩ tới đây, mọi người không tự chủ được đưa mắt nhìn về phía nữ nhân mặc váy dài áo trắng bên cạnh.
Tuy biết rõ bề ngoài của nàng là lớp ngụy trang sau khi tiến vào không gian khủng bố, thuận tiện cho nàng một thân phận, dung nhập vào bối cảnh không gian khủng bố.
Nhưng có nhiều thứ không giả vờ được, đó chính là tố dưỡng, khí độ, cùng loại khí chất xuất trần của một người.
Những điều này không phải vì bề ngoài và thân phận thay đổi là có thể giả vờ được.
Trong không gian khủng bố, từng có câu chuyện đại hán móc chân, ngụy trang thành thiếu phụ quý tộc.
Kết quả có thể nghĩ, nghe nói... Vị đại hán móc chân kia.
Ngày đầu tiên chọc lão phu nhân tức chết.
Ngày thứ hai đánh chết lão gia.
Ngày thứ ba dẫn theo nhi tử đi dạo thanh lâu.
Dù là những biên kịch trong hiện thực cũng không dám viết như thế.
Nữ nhân trước mắt mặc váy màu trắng, lại chỉ là lá xanh phụ trợ cho vẻ đẹp của nàng, nhưng mỗi tiếng nói hành động của nàng thể hiện ra khí chất từ trong xương cốt.
Không khỏi khiến người cảm giác nghi ngờ sâu sắc với thân phận trong hiện thực của nàng, e rằng xuất thân chưa chắc sẽ kém.
Đừng nói những nam nhân này, dù lão Tam là nữ nhân cũng cảm thấy ghen ghét thật sâu.
Một vị mỹ nhân như vậy, nếu đau đầu nhức óc, tất nhiên có người hiến ân cần.
Nhưng chẳng may không nhịn được mà tiêu chảy, nhìn bộ váy dài trắng thuần này, mọi người không khỏi nghĩ đến lúc phía trên dính một đám cứt vàng, sẽ là tình hình như thế nào.
Nếu không tại sao nói, sâu trong xương cốt một người đều hướng về cái ác, chỉ thích nhìn những người ưu tú hơn mình bị xấu mặt, càng xấu càng tốt.
Ước gì thấy Cửu Thiên tiên nữ ngã gục, Vương mẫu nương nương quỳ xuống hát bài ca chinh phục.
Vì vậy, trong cùng một đoàn người, không ít người cực lực che giấu sự chờ mong của mình, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc về phía vị nữ nhân được gọi là 'Mai Lâm'.
"Lão Lục, đợi chút nữa đi theo sau ta!"
Vốn Heo mập đi theo sau lưng Ngao Liệp, lúc này đột nhiên nhíu mày, cố gắng giảm tốc độ, đi đến bên cạnh lão Lục.
Bàn tay to đầy mỡ vồ về phía bả vai lão Lục, lại bị lão Lục bình tĩnh dịch sang một bước, tránh né.
Chỉ thấy lão Lục nhẹ tay đặt lên vỏ đao bên hông, ánh mắt chuyên chú như không có thứ gì yêu thích hơn đao của mình, cũng không ngẩng đầu lên mở miệng nói: "Có gì muốn nói?"
Nhìn bàn tay của mình rơi vào khoảng không, vẻ mặt lão Ngũ Heo mập khựng lại, thuận thế thò tay vào túi quần, thò tay gãi ngứa quả bóng của mình.
Lễ phép không xấu hổ, nghĩ lại cũng nhanh trí!
"Cái đó, lão Lục, bụng ta hơi không thoải mái, sợ chút nữa chẳng may bị tiêu chảy, ngươi đi ở đằng sau ta sẽ chịu thiệt thòi, cho nên ngươi đi trước đi."
Lão Lục nghe vậy không khỏi nhíu mày, lắc đầu nói: "Không có việc gì, ta bị viêm mũi!"
Thịt mỡ trên mặt Heo mập run lên, một kế không thành, lại thêm một kế, nhanh chóng đưa tay vỗ mông lão Tam đi phía trước một cái.
"Ba!"
Tiếng động vừa giòn vừa vang, không khỏi khiến trong đầu người ta nghĩ đến quảng cáo vỗ thạch đầy đặn nào đó.
Lão Tam ngạc nhiên, chợt quay đầu lại, chỉ thấy Heo mập vô tội chỉ lão Lục nói: "Hắn đẩy ta!"
Lão Tam nghi ngờ nhìn về phía lão Lục, lão Lục lập tức nghiêm mặt, yên lặng nắm chặt chuôi đao của mình, hít sâu một cái nói: "Ngây thơ!"
Lúc nói chuyện, chỉ thấy lão Lục tăng nhanh tốc độ, đi ở phía trước.
"Đấu với ta? Hừ!"