Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1402 - Chương 1402 - Độc Kế (7)

Chương 1402 - Độc kế (7)
Chương 1402 - Độc kế (7)

Cho nên, bọn họ bày tỏ sự hâm mộ ghen ghét sâu sắc với tài lực của Liệp Cẩu đoàn, nhưng lại không thể làm gì.

Dù sao, số lượng đoàn đội người đưa thư cũng không ít, nhưng có thể nhận được sự ủng hộ những lão đại tài lực hùng hậu trong Quỷ thị, bản thân việc này đã là một loại bản lĩnh.

Nếu không, Quỷ thị cao thủ như mây, nhiều cường giả như vậy, dựa vào cái gì lại coi trọng Liệp Cẩu đoàn.

Đương nhiên, có người hâm mộ cũng không thiếu người cười lạnh, đây là một thanh kiếm hai lưỡi, có các đại lão ủng hộ tiền tài, tất nhiên có thể nhanh chóng tăng thực lực lên.

Nhưng thứ mà đám lão đại đó mong muốn lại bị bọn họ phá hỏng.

Lần này tốt rồi, nếu tiếp theo Liệp Cẩu đoàn không thể nghĩ cách cứu vãn, e rằng kết quả chưa chắc tốt đến chỗ nào.

Lúc này những người đưa thư phía sau đều cất giữ lòng riêng, cùng chung mục đích.

Những hoạt thi trong hành lang đã bị lão Nhị giải quyết gần hết, một hoạt thi chỉ còn sót nửa thân thể, hai tay nắm lấy hai bắp đùi lão Nhị.

Chất lỏng màu xanh sẫm khiến hai tay của nó bị ăn mòn hơn phân nửa, đã có thể thấy xương cốt trắng bóng lộ ra trong không khí, nhưng trước khi chết chấp niệm quá nặng.

Lúc này hai mắt hoạt thi nhìn chằm chằm giữa hai chân lão Nhị.

Nhưng người chịu nhục chui qua dưới háng chưa chắc đã là Hàn Tín, hoạt thi này đã thắng rất xa.

Cặp đồng tử không có lòng trắng lại toát ra vẻ khát vọng như con người.

"Gà!"

Há miệng thử cắn một cái, có lẽ nơi này khá nhạy cảm, cho dù thân thể lão Nhị như thép cũng không nhịn được cau chặt lông mày, thân thể không tự chủ được lạnh run.

Trong chốc lát, độc dịch đậm đặc như bóp ra nước rửa tay, phốc, phốc... Phun ra trên mặt hoạt thi.

Chất lỏng như axit sunfuric lập tức ăn mòn đầu hoạt thi thành cặn bã.

Một đám người đưa thư sau lưng thấy thế, vẻ mặt đám người cổ quái, quả nhiên trong hệ thống người đưa thư không có mấy người có thể đối xử như người bình thường.

Trong lòng thầm mắng lão Nhị biến thái, nhưng lúc tiến lên còn phải cung kính khen ngợi một trận.

Hoạt thi ở tầng này bị giải quyết nhanh như vậy, có thể bớt cho bọn họ rất nhiều việc.

"Không hổ là người đứng thứ hai trong Liệp Cẩu đoàn, hiện tại tầng thứ ba đã được dọn dẹp sạch sẽ, tiếp theo chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ mấy tầng khác, không sợ không tìm thấy những tên kia!"

Sau khi bọn họ xông vào khu vực này, mới phát hiện trong căn cứ toàn là hoạt thi, tiếng súng pháo vừa rồi lại biến mất không thấy.

Nhưng bọn họ tìm được một số vỏ đạn, cùng dấu vết phản kháng có tổ chức.

Có thể thấy, hình như bọn họ cũng không bị hoạt thi nuốt mất, chỉ là trốn đi.

Hiện tại bọn họ đang dọn dẹp từng tầng, không chỉ cần tìm được quan chỉ huy quân đoàn bạo động may mắn còn sống sót, đồng thời cũng cố hết sức vơ vét vũ khí khoa học kỹ thuật còn sót lại trong căn cứ.

Những vật này có rất nhiều chỗ tốt, cho dù bản thân không cần đến, chuyển tay ném cho quân đội Châu Úc đổi lấy một số tài nguyên hữu dụng của bọn họ cũng rất có lời.

Lão Nhị không hứng thú với đám người nịnh nọt này, nghiêm mặt thu lại độc dịch còn sót lại xung quanh vào trong thân thể.

Một tên người đưa thư thấy thế, biết rõ trong lòng lão Nhị không thèm để ý tới bọn họ, nhưng vẫn không nhịn được nửa đùa nửa thật ngạc nhiên nói: "Ồ! Có thể bắn còn có thể thu, lặp đi lặp lại sử dụng, thật sự là biến nặng thành nhẹ, bảo vệ môi trường đó, lão thiết!"

Chỉ là hắn ta vừa nói hết câu, lão Nhị đột nhiên ngơ ngác, dừng bước quay phắt đầu lại.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mấy bước chân như là mãnh hổ rời lồng, mỗi một bước tới gần, áp lực ép người như một ngọn núi nghiền ép xuống khiến người ta cảm giác sắp hít thở không thông.

Mấy người đưa thư đứng gần phía trước siết chặt cơ bắp, suýt nữa không nhịn được muốn ra tay.

Sau khi lão Nhị lướt qua bên cạnh bọn họ, áp lực này biến mất, trong chốc lát khiến người ta bình tĩnh lại như trút được gánh nặng.

Nhìn vào lòng bàn tay mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy lão Nhị bước nhanh đến trước mặt người đưa thư vừa mới mở miệng trêu chọc, giọng nói như tiếng sấm, mở miệng nói: "Ngươi nói cái gì!"

"A... Ta... Ta..."

Vốn tưởng mình chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, đối phương chưa chắc đã so đi với mình, thật không ngờ lão Nhị lại chạy về phía hắn ta.

Người đưa thư hệ thể này có một luồng áp lực nặng nề như núi, cũng không phải người đưa thư hệ pháp như hắn ta có thể so sánh.

Đối mặt với câu hỏi của lão Nhị, chỉ thấy hầu kết nhúc nhích, lại căng thẳng đến không nói ra lời.

"Ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa!" Lão Nhị không nhịn được thúc giục.

"Ta... Ta... Ta nói ngài thu phóng tự nhiên."

Đối phương tránh nặng tìm nhẹ giải thích cho bản thân một chút.

"Không phải, cả câu nói là cái gì!"

"Cả câu nói... Không phải, đại ca, coi như vừa nãy ta nói không đúng, ngài đừng chấp nhặt với ta!"

Ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía mấy người còn lại xung quanh, nhưng những người này lại nhao nhao né tránh ánh mắt của hắn ta.

Đối với điều này, hắn ta chỉ có thể chửi rủa ở trong lòng, ngoài miệng vẫn cầu xin lão Nhị.

Bình Luận (0)
Comment