Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 142 - Chương 142. Cạm Bẫy

Chương 142. Cạm bẫy Chương 142. Cạm bẫy

Quá trình này như thể kéo dài một giây thành vô hạn, kéo dài đến một thời gian mà ngươi không tưởng tượng nổi, đủ khiến người ta điên cuồng.

Trong màu tím, sắc mặt Triệu Khách trở nên trắng bệch, thần thái trong mắt dần ảm đạm.

Thời gian kéo dài dằng dặc, một giây? Một ngày? Một năm? Cảm giác tư duy và năm giác quan bị tước đoạt thật sự còn tra tấn dã man hơn cái chết, khiến Triệu Khách có một suy nghĩ muốn tự sát.

Cũng may cảm giác này không kéo dài quá lâu, một luồng khí nóng chậm rãi trào ra từ trong ngực hắn, như một làn sóng trong veo khiến tư duy trì độn của Triệu Khách nhận được chút mát mẻ.

Ánh sáng vàng lóe lên trước ngực Triệu Khách.

“Tra!”

Đột nhiên một tiếng kêu giận dữ nổ tung trong đầu Triệu Khách, đồng tử Triệu Khách co rụt lại.

“Hít!”

Sau khi khôi phục ý thức, Triệu Khách hít một hơi thật sâu, như người chết đuối đang giãy giụa, cuối cùng đã được hít thở một hơi, cơ thể mềm nhũn suýt ngã quỵ xuống đất.

“Phù phù phù…”

Giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống theo trán Triệu Khách, sắc mặt Triệu Khách trắng bệch đáng sợ, quỳ một chân trên mặt đất, cơ bắp không chịu không chế mà run rẩy.

Cơ thể lạnh băng như xác chết, vừa lạnh vừa cứng đờ.

Hắn cố hết sức nâng cánh tay lên, mỗi một khớp xương trên người như đã rỉ sét, hành động khó khăn.

Vừa sờ vào ngực đã thấy túm tro màu đen rơi xuống từ trong lồng ngực của hắn, đây là tấm phù chú mà Linh cô nãi nãi đã cho hắn và Phùng Ba trước đó.

Lúc đó cho hắn, cũng nói phải mang theo bên người.

Lúc ấy Triệu Khách cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ đến, cũng may hắn không ném tấm phù chú này vào trong sách tem.

Nếu không, cũng không biết hắn phải chịu đựng sự tra tấn này bao lâu.

“Lôi Mẫu, vừa nãy xảy ra chuyện gì? Là ảo giác à?”

“Không phải, ta cũng không biết, nhưng trong nháy mắt vừa rồi tất cả thần kinh đại não của ngươi nhanh chóng dập tắt, cứ như bị cắt điện trong phạm vi rộng vậy, toàn bộ tế bào thần kinh đại não cũng bắt đầu đình trệ, ta không thể ngăn cản được.

Lôi Mẫu giải thích tất cả những điều vừa xảy ra trong đại não cho Triệu Khách biết.

Thì ra trong nháy mắt vừa, khu vực năm giác quan trong đại não Triệu Khách lập tức rơi vào một loại trạng thái đình trệ bãi công toàn bộ nào đó, cho nên lúc đó hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn tưng bừng.

Loại bãi công quy mô lớn này khiến Lôi Mẫu cũng không thể khống chế, nếu không phải có tấm phù chú hộ thân kia, có lẽ lúc này Triệu Khách vẫn chưa tỉnh lại.

“Tứ Hỉ thúc!”

Triệu Khách mơ hồ bắt đầu nghe được tiếng động, lúc mới đầu phát ra từng tiếng ong ong như con ruồi vỗ cánh, một lát sau mới dần rõ ràng bên tai Triệu Khách.

Ngẩng đầu lên thấy người gọi mình là Phùng Ba, nhưng nhìn dáng vẻ Phùng Ba cũng không tốt hơn là bao, mặt tái xanh, gân xanh trên trán kéo căng, dùng sức chỉ vào quái vật ở trước mặt.

“Bắn, vỡ, đầu, nó!”

Triệu Khách nghe thấy năm chữ này, giọng nói như đang tung bay trên mặt nước, nặng nề khiến người ta ngạt thở.

Rõ ràng là một câu, nhưng nghe vào trong tai lại biến thành từng chữ từng chữ truyền vào lỗ tai ngươi.

Triệu Khách nghe vậy đưa tay muốn cầm lấy cán súng săn trong tay, nhưng lúc này Triệu Khách mới nhớ tới súng săn này là súng hai nòng chỉ bắn được hai phát, bắt xong lại phải nhét thuốc nổ vào, lắp đặt hạt sắt.

Sau khi bắn hai phát vừa nãy, hắn vẫn chưa lắp đặt hạt sắt vào bên trong, hiện tại chỉ như que lửa không có tác dụng quái gì.

Lúc này, Triệu Khách có thể cảm giác được, màu tím trước mặt bắt đầu càng ngày càng mạnh, có lẽ không lâu nữa hiệu lực phù chú trên người bọn họ sẽ bắt đầu biến mất.

Thấy thế, Triệu Khách cũng không quan tâm nhiều như vậy, nghiến răng lấy ra một thanh Bạo liệt phi đao từ trong sách tem, nhắm chuẩn vào đầu quái vật, vung tay ném đi.

Dù năm giác quan chịu đả kích nặng nề nhưng càng ngày Triệu Khách càng phát hiện được lợi ích của tem “Khôi lỗi sư”.

Bản thân Phi đao thuật đã không tiêu hao điểm bưu điện, nhưng khúc xạ lại cần tiêu hao, hơn nữa tiêu hao hẳn 2 điểm bưu điện, còn cao hơn 1 điểm lúc thi triển Phệ hồn thuật.

Nhưng có con tem “Khôi lỗi sư” này gia trì cho mình, khiến năng lực khống chế rất chuẩn xác.

Cho dù là Phi đao thuật phổ thông, Triệu Khách cũng có được lực khống chế cực mạnh.

Dù không đạt được trình độ khúc xạ, nhưng vẽ ra một đường cong quỹ tích trên không trung, đồng thời tránh né những chướng ngại vật kia hoàn toàn không phải vấn đề.

“Phốc!”

Tia sáng lạnh lóe lên, phi đao cắm thẳng vào trên đầu quái vật, Triệu Khách tâm niệm vừa động: “Nổ!”

Trước mắt lóe lên ánh sáng mạnh, một tiếng động ầm ầm vang lên, vốn đã có hai thôn dân xông lên phía trước, lại bay ra ngoài như đạn pháo trong ánh sáng mạnh này.

Thật ra phạm vi nổ tung không lớn nhưng uy lực lại rất tập trung, Triệu Khách còn tốt, bởi vì ngay từ đầu đã núp ở phía sau, nhưng những người khác lại không may mắn như vậy.

Trước mặt có mấy cục thịt vụn bị nổ nát rơi lộp bộp, ruột gì gì đó đập vào mặt, trong bầu không khí tràn ngập mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, khiến Triệu Khách vừa ngửi được một chút lập tức cảm thấy dạ dày quay cuồng, thật sự buồn nôn.

Mùi hương này cứ như rơi vào trong một thùng cá chết hôi thối.

Bình Luận (0)
Comment