Đầu... Thân thể... Cánh chia thành ba đoạn, bị cắt đến nát bấy.
Ngẫu nhiên có mấy con thi điểu may mắn sống sót lọt lưới, nhưng không phải thiếu cánh cũng là thiếu mỏ chim.
Còn có con thân thể bị cắt làm đôi, ngã trên mặt đất phát ra tiếng kêu quái dị, lại không có bất kỳ sự uy hiếp gì với Triệu Khách.
Trong chốc lát, trong rừng cây ngoại trừ tiếng kêu của những thi điểu trên mặt đất, lại trở nên yên tĩnh lạ thường.
Chỉ thấy trong không khí treo một số thịt băm hư thối và lông vũ, lộ ra một tầng lại một tầng tơ máu giấu ở giữa rừng cây, lít nha lít nhít như một cái lưới lớn.
Đây là lý do vì sao Triệu Khách muốn chạy vòng quanh trong cánh rừng cây này, mượn máu tươi trên người biến thành tơ đao nhỏ bằng một nửa sợi tóc.
Ngoại trừ việc virus S của mình bộc phát sớm, tất cả đều nằm trong sự không chế của hắn.
Thấy thi điểu do mình bồi dưỡng ra, trong thời gian thật ngắn một nhóm bị đóng băng ở trong nước, một nhóm bị cắt thành thịt nát.
Tiết Đồng ngẩn ngơ một chút, ngược lại cũng không nổi giận vì vậy.
Nếu có thể giết chết giả thể đơn giản như vậy, tuy rất nhẹ nhàng với hắn ta, lại khiến hắn ta không có chút cảm giác thành tựu nào.
Giả thể của mình, không phải có nghĩa mình cũng nhỏ yếu sao?
Cho nên, Tiết Đồng không những không tức giận, trên mặt lại càng lộ ra vẻ vui mừng, giơ hai tay lên, vỗ tay vì một loạt thao tác đặc sắc của Triệu Khách.
"Năng lực rất kỳ lạ, có thể kéo máu tươi của ngươi thành sợi tơ mảnh khảnh như vậy, là năng lực của ngươi sao? Ồ! Không sao, chờ ngươi chết, cũng là năng lực của ta!"
Ánh mắt Tiết Đồng đầy mong đợi, hy vọng có thể thấy càng nhiều năng lực từ trên người Triệu Khách.
Vì như vậy, giết chết hắn mới khiến mình nhận được càng nhiều hơn.
Triệu Khách không để ý Tiết Đồng nói chuyện một mình, hoặc là nói hiện tại hắn cũng không có sức lực đi tranh cãi với tên này.
Hắn thở sâu, cảm giác hơi thở phun ra từ trong lỗ mũi cũng trở nên khô nóng, một dòng nước nóng tuôn ra theo xoang mũi.
Trong chốc lát máu tươi chảy ra theo xoang mũi của Triệu Khách, cảm giác lần này virus S bộc phát càng nghiêm trọng hơn lần trước.
"Thật ra ngươi cũng không sống được bao lâu, trừ khi có vacxin phòng bệnh, nếu không thời gian càng lâu, virus S càng cường đại."
Tiết Đồng nói xong, không quên so sánh: "Cũng như những hoạt thi biến dị đó, càng ngày càng mạnh!"
"Ta không biết ngươi dùng cách gì áp chế virus, tuy số lượng giảm bớt nhưng cá thể virus S lại càng mạnh hơn, ngươi gắng gượng qua lần này, lần sau thì sao? Lần sau sau nữa thì sao? Ngươi luôn có một lần không chịu nổi!"
Tiết Đồng chậm rãi hạ xuống từ giữa không trung, giọng nói của hắn ta rất giàu từ tính.
Thật ra nhìn kỹ một chút, tuy tên này có khuôn mặt khá giống, nhưng trông tên này thật sự đẹp trai huyễn khốc hơn hắn.
Sau khi được người máy Nano cải tạo thân thể, tất nhiên thể ra tỉ lệ hoàn mỹ, cộng thêm sau lưng là cái hồ lô kim loại tạo hình mới lạ, dung hợp khoa học kỹ thuật và huyền học làm một.
Nếu đặt ở trong hiện thực, e rằng hình thù như vậy chắc chắn rất được hoan nghênh.
Triệu Khách kiên cường giãy giụa, lại thấy Tiết Đào vỗ tay một cái, hồ lô màu bạc sau lưng bị hắn ta xách trên tay.
Triệu Khách cau chặt lông mày, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến hắn nhanh chóng đứng dậy, trên người bao trùm một tầng lân giáp đen kịt, là khôi giáp do Phách vương hổ bí biến thành.
Cho dù lúc này Triệu Khách mặc bộ lân giáp này vào trông bá khí phi phàm, nhưng vẫn không che giấu được thân thể yếu ớt của hắn.
Giống như một con hổ bệnh, cho dù bề ngoài hung mãnh bá đạo, nhưng lúc này đã không còn uy nghiêm bá chủ ngày xưa.
Thậm chí trên mặt Tiết Đồng xuất hiện nụ cười nghiền ngẫm, đầu ngón tay lại sinh ra một vòng ánh sáng mạnh.
Theo ánh sáng giữa ngón tay Tiết Đồng dần tăng cường, một chùm kiếm sáng hiện ra trên tay hắn ta.
"Đây chính là chỗ tốt của người máy Nano, thiên biến vạn hóa, không tệ chứ!"
Tiết Đồng rất hào phóng giới thiệu người máy Nano của mình, như gặp lại bằng hữu nhiều năm không gặp.
Hai người gặp mặt không quên khoe khoang với đối phương về việc mình vừa mua xe.
A, đương nhiên, không nhắc tới sau chiếc xe còn đeo khoản nợ mười mấy vạn.
Hắn ta biết chắc Triệu Khách không chạy được, yếu ớt như một con hổ bệnh, dù để hắn chạy, hắn có thể chạy được sao?
"Xem ra... Khục... Ngươi ăn chắc ta rồi!"
Ánh sáng mạnh của Nhật chước chiếu rọi trên tấm mặt nạ đen kịt của Triệu Khách, trên tay kia lóe ra Dạ thứ màu sắc trời sao.
Song nhận trong tay, ngược lại khiến Tiết Đồng càng thêm hưng phấn.
"Có thể ăn chắc ngươi hay không, phải xem ngươi có bản lĩnh còn sống rời đi hay không!"
Hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau.
Lúc này, Triệu Khách lại bước ra trước.
"Cộc cộc cộc..."
Tiếng bước chân nặng nề, chỉ thấy Triệu Khách chạy một bước, hai bước, khí tức trên người vẫn khóa chặt Tiết Đồng.
"Phách vương hổ bí! Tấn công!"
Chỉ trong mấy bước ngắn ngủi mà tốc độ đã tăng lên nhiều, một cơn gió lạnh thổi đến, trong tiếng gió còn có thể nghe được tiếng mãnh hổ gầm gừ.
"Ha ha!"
Nhìn Triệu Khách vọt tới trước mặt, Tiết Đồng lại thu hồi chùm sáng kiếm cầm trên tay, vỗ vào hồ lô một cái, theo một luồng ánh sáng trong trẻo phun ra, hai cỗ hoạt thi xuất hiện bên cạnh Tiết Đồng.