Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1447 - Chương 1447 - Bánh Kem Bơ Chocolate (2)

Chương 1447 - Bánh kem bơ chocolate (2)
Chương 1447 - Bánh kem bơ chocolate (2)

Hai tay Triệu Khách nắm thật chặt cái bàn, gân xanh trên cánh tay kéo căng, vội vàng gọi nàng dừng lại.

Bởi vì một bước này liên quan hệ đến sự thành bại của cái bánh kem bơ chocolate.

Thời khắc mấu chốt, Clarice lập tức thể hiện ra sự quyết đoán vốn có của một vị đầu bếp đỉnh phong, đột nhiên rút ra gậy quấy.

Có lẽ vì lực lượng quá lớn, một số bơ phun tung toé trên ngực nàng, lại hồn nhiên không để ý.

Nhìn thành phẩm đã hoàn thành, Clarice thở sâu, khép hờ đôi mắt mê ly, bờ môi khẽ cắn, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng nóng bỏng.

Nàng đặt gậy quấy trên tay ở bên miệng, ngậm bơ dính ở phía trên vào trong miệng, cẩn thận thưởng thức.

"Mùi vị thật thơm."

"Phù phù!"

Triệu Khách đã sớm mệt không chịu được, đặt mông ngồi dưới đất, cơ bắp trước ngực nhanh chóng phập phồng.

Nói thật, làm bánh kem cũng là một việc tốn thể lực, hai người nằm trên mặt đất đổ mồ hôi đầm đìa, hiển nhiên đã mệt quá sức.

Trên người còn dính bơ và chocolate, nhưng không thể không nói hương vị của loại bánh kem này thật sự rất tốt.

Nhìn vẻ mặt hài lòng của Clarice đã nói rõ tất cả.

Triệu Khách dành thời gian nhìn đồng hồ một chút, làm một cái bánh kem này lại tốn hơn hai giờ.

"Nhanh như vậy?"

Triệu Khách nhìn thời gian, trong lòng không khỏi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Lúc hắn rời khỏi phòng giam, năng lực đặc thù Thừa vận của “Tạo hóa châu” đã kết thúc.

Sau đó, tất nhiên hắn phải tiến vào thời kỳ suy yếu dài đến hai mươi phút.

Triệu Khách không hiểu về huyền học nhiều lắm, nhưng lúc trước đi vào không gian khủng bố từng xem bản chép tay của một số đạo sĩ để lại, vận khí được nhắc đến ở bên trong cũng rất mơ hồ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một khi vận khí suy yếu dường như toàn bộ thế giới đều đang đối địch với ngươi.

Trong một số ghi chép, có một vị đạo sĩ tiết lộ Thiên Cơ, khí vận tổn hao nhiều, cho dù tìm sơn động trốn đi cũng chết thê thảm.

Không phải lúc leo núi rơi xuống vực, cũng là lúc nghỉ ngơi bị độc trùng cắn.

Khó khăn lắm mới tìm được sơn động tự cho là an toàn, kết quả vừa hay xảy ra động đất, sơn động sập xuống.

Xui xẻo đến loại trình độ này, có thể thấy cái gọi là thời kỳ suy bại nguy hiểm như thế nào.

Nhưng hắn đã trải qua hai giờ, ngược lại Triệu Khách không cảm nhận được cái gọi là Thiên Nhân Ngũ Suy.

Ngược lại, cảm giác đặc biệt dễ chịu, nhìn giả thể đã mệt chết ngã vào trong lồng ngực của hắn, Triệu Khách trộm liếc cây gậy ở bắp đùi của hắn một cái.

"Ừm... Đây cũng là tự sướng đi... Chắc là... Khả năng... Có lẽ, cũng không biết tên Heo mập này ra sao, đến trình độ này, tên này còn thâm tàng bất lộ thật sự khiến cho người ta chán ghét."

Trong lòng Triệu Khách suy nghĩ, lại nghĩ tới Heo mập.

Nhìn dáng vẻ của Heo mập, hình như không cam lòng bị hắn gài bẫy đi vào nơi này.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu tên này thật sự sợ chết, còn theo hắn chạy đến bên này sao?

Triệu Khách cũng không cho rằng chỉ dựa vào một cái vòng cổ này, có thể uy hiếp được hắn ta.

Chắc chắn tên này còn có mưu đồ khác, chỉ là mượn lý do của hắn để che giấu mục đích ban đầu của hắn ta mà thôi.

Nói một cách khác, tên này rất xảo quyệt, còn là loại xảo quyệt khó lòng đề phòng.

Nhưng Triệu Khách cũng không biết, lúc này ở gian phòng cách phòng bếp một cánh cửa sắt.

Cách mặt thủy tinh nặng nề ở trong nhà bếp, một đôi tay dính đầy máu tươi đang điên cuồng đánh vào cửa phòng này.

Chỉ cách lớp thủy tinh nhưng đây là thủy tinh đặc chất, dày khoảng một nắm đấm của người trưởng thành, mặt ngoài là một tầng đánh bóng để người ta có thể miễn cưỡng nhìn bóng dáng bên ngoài, lại không nhìn rõ ràng.

"Móa nó, cứu ta!"

Heo mập thét lên đầy giận dữ, điên cuồng đập vào cái cửa phòng trước mặt, quay đầu nhìn nhà bếp đã biến thành biển lửa ở phía sau, vẻ mặt trở nên hoảng sợ.

Thứ khiến hắn ta sợ hãi cũng không phải biển lửa, mà là khuôn mặt quyến rũ âm nhu ở trong biển lửa cùng con dao thái dính đầy máu tươi trên tay nàng.

"Phù..."

Làn khói xanh phun ra theo xoang mũi của Triệu Khách, trong hương vị cay độc mang theo một phần mùi khói lửa nặng nề.

Không biết có phải vì tẩu thuốc Sinh mệnh liễu yên cán này không, mỗi lần Triệu Khách hút xong, luôn cảm giác sự mỏi mệt trên người quét sạch sành sanh.

Clarice trần truồng nằm trong ngực Triệu Khách như còn chưa đã ngứa, liên tiếp nhàm chán vuốt ve cây gậy quấy mà Triệu Khách cho nàng.

"Ở lại!"

Suy nghĩ của Clarice vĩnh viễn đáng ngạc nhiên như vậy.

Từ trước khi hai người gặp mặt, Triệu Khách đã nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, ví dụ như nàng tức giận như sư tử, sẽ đổi cách để tra tấn hắn.

Dù sao hắn đã lừa nàng, đổi lại là ai, cảm giác bị lừa gạt cũng không dễ chịu, bao gồm cả đĩa bò bít tết hoàng kim vừa rồi, có lẽ cũng là dự định ban đầu của Clarice.

Ừ... Cũng may đã đút bò bít tết cho thằng ngu Đồ phu chi hạp kia.

Tuy hương vị bò bít tết nướng rất tốt, nhưng Triệu Khách cũng không muốn để đầu lưỡi của hắn đi nhấm nháp thứ mùi đó.

Bởi vì, làm đồ ăn là một loại hứng thú của hắn, nhưng ăn hết đồ ăn nấu ra thì không phải.

"Ở lại, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, của ta chính là của ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment