"Hệ thánh quang??"
Triệu Khách còn có năng lực hệ thánh quang??
Trong lúc nhất thời, Heo mập chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ong ong, vận khí này của mình thật sự kém đến quá mức.
Trên người tên này đâu ra nhiều năng lực như vậy? Hắn thật sự là tai tinh chuyển thế?
Trong lúc ngạc nhiên, Heo mập phát ra một tiếng kêu kỳ quái hóa thành một đoàn huyết vụ, nhanh chóng xông ra khỏi nhà bếp theo đường ống.
Thấy loại khắc tinh như Triệu Khách, trong lòng hắn ta thầm hận, sau khi không quan tâm xông ra nhà bếp, ánh mắt Heo mập sáng ngời, khi thấy một người da đen hình thể cường tráng ở góc tường bệnh viện, hắn ta nhanh chóng xông lên.
Nhân lúc người da đen còn chưa tỉnh táo lại, một phát bẻ gãy cổ người da đen, chuyển đầu của mình đến trên cổ người da đen.
Trong chốc lát, chỉ thấy vết thương nhanh chóng khép lại, hoàn mỹ dung hợp với thân thể người da đen, ngoại trừ màu da hai bên.
"Không tệ, còn rất cường tráng, hừ, chờ ta khôi phục lại, xem ta dạy dỗ ngươi như thế nào."
Lúc Heo mập chửi rủa còn nhìn thoáng biển tên trước ngực mình: "Cargill? Cái tên nát gì đây."
Nói xong Heo mập cất bước muốn đi, nhưng chưa đi được hai bước Heo mập đã cảm giác hơi không đúng.
Đưa tay sờ đũng quần một vòng, chỉ thấy sắc mặt Heo mập trở nên cổ quái: "Mả mẹ nó! Thật sự không tiểu JJ."
"Chạy thật nhanh!"
Tuy Triệu Khách không biết Heo mập nói một tràng như thế rốt cuộc có ý gì, chẳng lẽ vận khí của hắn không tốt cũng đắc tội hắn ta hả??
Nhưng tên này chạy rất nhanh, chỉ còn một cái đầu lại có năng lực như vậy, nếu thật sự để hắn ta giết chết giả thể của mình, khôi phục thực lực đỉnh phong, hắn cũng chưa chắc là đối thủ của hắn ta.
Nhưng Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
"Ngay cả cương thi cũng có thể trở thành người đưa thư? Vậy biết bao nhiêu người tài ba bị miêu tả mơ hồ kỳ lạ ở trong lịch sử từ xưa đến nay thì sao?"
Trong chốc lát, Triệu Khách đột nhiên không nhịn được rùng mình một cái, nghĩ vấn đề này một hồi thật sự là đầu óc rộng mở.
Huống hồ, những vật này nghĩ nhiều hơn cũng là nói suông, hắn không có sức lực đi nghĩ những vấn đề này.
Triệu Khách tìm được một cái cửa nhỏ ở bên cạnh nhà bếp, hắn híp mắt đang định cất bước đi vào, nhưng ánh mắt liếc qua đột nhiên thấy một món đồ, là một cây cưa điện đặc biệt lớn.
Trong lòng khẽ động, thuận tay mang theo cả cưa điện.
Rời khỏi nhà bếp, trong không khí tràn ngập một mùi thuốc sát trùng, là bệnh viện mà quân đoàn bạo động đã chiếm đoạt trước đó.
Triệu Khách vẫn chưa tìm ra tung tích của Clarice, không chỉ không có tung tích của Clarice, thậm chí Triệu Khách còn không thấy binh sĩ trong quân đoàn bạo động.
Ngũ giác tản ra, tầng này trống rỗng, không có một bóng người.
Hắn đi đến trước bệ cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Quảng trường bên ngoài bệnh viện trống rỗng, thiết kế phòng ngự trước đó đã bị dỡ bỏ.
Tuy nhiên vòng ngoài vẫn còn một vài binh lính, những dù binh lính này mặc trang bị của chiến sĩ cấp cao, nhưng cẩn thận nhìn kỹ Triệu Khách lại thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
"Là thương binh!"
Trước đó đều là thương binh ở cùng phòng bệnh nặng với hắn.
Lúc này, đám thương binh đổi sang trang bị của chiến sĩ cấp cao, ngụy trang thành tuần tra.
Nhưng không cần nghĩ cũng biết, bọn họ chỉ là một đám pháo hôi không có chút giá trị.
Rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì?
Trước khi lựa chọn đầu hàng, Triệu Khách đã nghĩ tới rất nhiều khả năng về cuộc gặp mặt của hai người.
Bây giờ, hắn ở trên địa bàn của nàng, nàng có đủ quyền lợi và thực lực đối phó hắn, nhưng lại chơi bịt mắt trốn tìm với hắn?
Nhìn thời gian một chút, lần tiếp theo virus S bộc phát đã không còn bao lâu.
Lúc này, lỗ tai Triệu Khách khẽ động, chỉ nghe trong hành lang vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập.
Nghe tiếng động này, hình như đối phương chạy rất gấp, hơn nữa đang chạy về bên này.
Triệu Khách che giấu bóng dáng, nghiêng người nhìn lên, chỉ thấy trong hành lang mờ tối có một nam nhân mặc áo blouse vội vã chạy đến.
Nhìn quần áo của hắn ta hình như là bác sĩ trong tòa nhà, tuổi tác không nhỏ, dáng vẻ khoảng sáu bảy mươi tuổi, một mái tóc trắng như tuyết giống lão thầy giáo trong phim truyền hình.
Nhưng lúc này hắn ta hoang mang bỏ chạy, đến mức dưới chân trượt đi, cả người ngã mạnh xuống đất như vồ ếch, tư liệu hồ sơ trên tay rơi đầy đất.
Hắn ta cũng không quan tâm xếp gọn, vội vã xếp bừa tư liệu lên, hai tay lục lọi xung quanh.
"Kính mắt, kính mắt của ta đâu?"
Hai tay tìm kiếm xung quanh, nhưng trong hành lang mờ tối không có một chiếc đèn nào.
Vốn ánh mắt đã không tốt, lúc này lại không có kính mắt, sờ soạng trong bóng đêm tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Lúc này, mơ hồ cảm giác trước mắt có thứ gì đó lắc lư một cái, duỗi tay lần mò, đúng là kính mắt do mình làm rơi.
"Cảm ơn!"
Đưa tay nhận kính mắt, vô thức nói một câu ơn.
Nhưng sau khi nói xong, sắc mặt bác sĩ già đột nhiên thay đổi, không cần cả đống tư liệu trên tay đã đứng dậy chạy ra ngoài.
Đáng tiếc, tuổi già sức yếu, thậm chí Triệu Khách không hề động đậy, đưa tay tùy ý vồ một cái đã túm lấy cổ hắn ta, một lần nữa kéo người ngồi xuống đất.
"Đừng! Đừng giết ta, ta đã hoàn thành thuốc mà các ngươi cần, đừng giết ta!"