"Thu Thủy!!"
Trong lúc nóng lòng Ngao Liệp lại gọi tên thật của lão Tam, hai tay đặt ở trên cổ tay lão Tam.
"Thu Thủy, ngươi thế nào! Có phải đã chống đỡ được rồi không!"
Chỉ thấy nữ nhân trước mắt còn đang ngất xỉu, cũng không tỉnh lại thật.
"Để ta xem một chút! Có khả năng nàng đã chống đỡ được nhưng thân thể rất suy yếu."
Nữ nhân áo trắng vội vàng đứng lên, nhưng khóa sắt sau lưng khóa chặt nàng, khiến nàng không cách nào tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thu Thủy nằm ở nơi đó, mở miệng thúc giục Ngao Liệp.
"Không phải ngươi có thể cách không chữa trị sao?" Ngao Liệp nghi ngờ liếc nàng một cái.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, hắn ta sẽ không giữ lại nữ nhân này đến bây giờ.
Nữ nhân áo trắng nghe vậy cười lạnh: "Sao ta biết rốt cuộc nàng xảy ra vấn đề ở chỗ nào, hiện tại năng lượng trong cơ thể ta có hạn, nếu trị liệu không đúng chỗ vẫn không cứu được nàng."
Ngao Liệp hơi do dự: "Ngươi đừng giở trò, nếu không..."
Ngao Liệp không nói tiếp những lời còn lại, nhưng ý uy hiếp lại quá rõ ràng.
Nữ nhân áo trắng gật đầu tỏ ra hiểu rõ.
Chỉ thấy Ngao Liệp từng bước một đi tới, thể trạng to lớn tới gần, theo đó là cảm giác áp lực trên người Ngao Liệp khiến người ta hít thở không thông.
Hình như sau khi hắn ta trải qua một trận chiến, không những thực lực không suy yếu, ngược lại trở nên càng thêm cường đại.
Cất bước đi tới, Ngao Liệp đưa tay cầm lấy khóa sắt sau lưng nữ nhân nhẹ nhàng uốn éo, khóa sắt "cạch" một tiếng bị Ngao Liệp kéo đứt.
Ngay lúc nữ nhân áo trắng chuẩn bị lại gần lão Tam nằm dưới đất, sau lưng đột nhiên có một luồng lực lượng to lớn đập tới.
Một đá đột ngột khiến thân thể nữ nhân áo trắng bay ngang ra, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, cả người đập vào thùng gỗ cất rượu.
"Phốc!"
Máu tươi chảy ra theo khóe miệng nữ nhân áo trắng, thân thể ngã vào đống đổ nát, một đoạn xương cốt thò ra từ phần eo nữ nhân, toàn bộ xương sống lưng đều bị đạp vỡ nát.
"Thật sự tưởng ta là kẻ ngu?"
Ngao Liệp cất bước đi lên trước, bàn chân dính nước bùn giẫm vào đầu nữ nhân áo trắng: "Ngu xuẩn, dám có ý đồ với ta, đi chết đi!"
Ngay lúc nói lời này, chỉ thấy Ngao Liệp đạp một chân xuống.
"Rắc" một tiếng vỡ vụn, đầu nữ nhân lập tức nổ tung như là dưa hấu dưới bánh xe.
"Hừ!"
Xoay người đi đến bên cạnh lão Tam, trong lòng Ngao Liệp không khỏi nhẹ nhàng thở ra, là mình sơ suất, không ngờ còn có người tìm được nơi này.
Cũng may Thu Thủy không có chuyện gì, nhưng không thể ở lại nơi này được nữa, phải lập tức rút lui.
Hai tay Ngao Liệp nắm lấy bả vai lão Tam, chuẩn bị đưa nàng rời đi.
Nhưng trong nháy mắt Ngao Liệp ôm lấy Thu Thủy, trước ngực đột nhiên truyền đến cảm giác gai đau khoan tim khiến đôi mắt Ngao Liệp co rụt lại, cúi đầu nhìn đã thấy ở bụng Thu Thủy có một cái nắm đấm to lớn khỏe mạnh, một tay đâm vào lồng ngực mình.
Đường cong cơ bắp rõ ràng trên cánh tay nổi lên cao cao, như con rắn nhỏ quấn quanh phía trên gân xanh.
Cánh tay này khiến trong lòng Ngao Liệp không nhịn được rùng mình.
Hắn ta nhận ra cánh tay này, chủ nhân của cánh tay này là giả thể của lão Nhị.
Sau khi lão Nhị chết đi, thực lực của giả thể này cường đại chưa từng có, hắn ta phải liều chết mới có thể đánh chết đối phương.
Cũng chính vì một trận chiến này khiến mình đại thương nguyên khí, đúng lúc gặp virus S bộc phát, sau cùng khiến mình biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này.
Điều khiến Ngao Liệp không thể tưởng tượng được là, tại sao cái tay này lại xuất hiện ở trên người Thu Thủy.
Ngao Liệp hồn nhiên không quan tâm cánh tay kia đâm vào bộ ngực mình, ngược lại hai tay xé mở quần áo ở ngực trước Thu Thủy.
Sau khi thấy rõ ràng hình ảnh trước mắt, hai mắt Ngao Liệp lập tức trở nên đỏ bừng, dưới làn da màu tím lồi lên từng sợi gân xanh, siết chặt nắm đấm, nghiến răng "kèn kẹt".
"Không!!"
Trên da thịt trắng nõn là một cánh tay không hài hòa như ký sinh trùng, chỗ cánh tay đứt gãy đã sinh ra lít nha lít nhít gân thịt đâm vào da thịt Thu Thủy, hoàn toàn hòa làm một thể với Thu Thủy.
Nhìn hình ảnh trước mắt, Ngao Liệp đã tức giận tới cực điểm, cơ bắp ở vết thương trên ngực nhúc nhích như là giác hút, bám vào cánh tay đâm xuyên vào lồng ngực của hắn ta.
"Là ai!!"
Ngao Liệp đưa tay thử rút cánh tay ở ngực Thu Thủy ra, nhưng hắn ta hơi động đậy lại cảm giác toàn bộ xương cốt trước ngực Thu Thủy đều đang lắc lư.
"A a a! Đáng chết! Lão tử đệt tổ tông ngươi!"
Thủ đoạn ti tiện đến cực hạn, cái cánh tay này duỗi ra gân thịt đã đâm sâu vào cơ bắp, xương cốt, thậm chí là mỗi một bộ phận trên người Thu Thủy.
Một khi rút ra sẽ tạo thành tổn thương cho Thu Thủy, khiến nàng trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
"Thu Thủy! Thu Thủy! Ngươi tỉnh lại."
Ngao Liệp gấp đến độ trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi hột lớn khoảng hạt đậu.
Hiện tại cách duy nhất là để Thu Thủy tỉnh lại, tiếp theo nàng có lực lượng khống chế dòng chảy thời gian, khiến tốc độ thời gian trôi qua xung quanh vết thương tạm thời dừng lại, dành ra chút thời gian để hắn ta chữa thương cho nàng sau khi rút cánh tay ra.
Sau khi nhẹ nhàng lắc lư, chỉ thấy Thu Thủy dần tỉnh lại.