Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1475 - Chương 1475 - Chiến Sĩ Sụp Đổ (3)

Chương 1475 - Chiến sĩ sụp đổ (3)
Chương 1475 - Chiến sĩ sụp đổ (3)

Ngao Liệp vô thức nhìn thoáng qua cánh tay của mình, nhưng khi thấy sọ não xác chết bị hắn ta gặm ăn ở trên tay, Ngao Liệp đột nhiên choáng váng.

Trên khuôn mặt máu thịt be bét kia chỉ còn lại một con mắt, nhìn chằm chằm vào Ngao Liệp như đang vặn hỏi tại sao muốn ăn nàng.

"Tại sao ngươi phải ăn ta!"

Lại một câu vặn hỏi, chỉ thấy trong bóng tối không ngừng có bóng người đi tới, không ngoại lệ đều là dáng vẻ của Thu Thủy.

Ánh mắt mỗi người vô hồn nhìn Ngao Liệp, đối mặt với từng câu hỏi, sắc mặt Ngao Liệp lúc xanh lúc trắng, cả người cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, hai tay che mặt: "Ta không có... Ta..."

"Ngươi đang làm cái gì? Ăn người! Ngươi có thể đi ăn hoạt thi vì lực lượng, muốn để bản thân giữ được nhân tính, ngươi đi ăn người sống, hắc hắc, ngươi đi tìm tấm gương xem đi? Ngươi là một quái vật, ngươi đang ăn đồng bạn của mình, thật giống như lúc trước ngươi tự tay cho nàng uống thuốc độc."

Giọng nói của Triệu Khách tiếp tục truyền ra từ trong máy bộ đàm.

Hiện thực máu me đầm đìa như là đao nhọn, từng đao đâm vào tim Ngao Liệp khiến tinh thần hắn ta sắp hỏng mất.

"Phốc!"

Lúc này, Ngao Liệp đột nhiên cảm thấy ở ngực đâm nhói khoan tim, cúi đầu nhìn lại là Thu Thủy.

Ánh mắt trên khuôn mặt kia đầy hoang mang nhìn hắn ta, trên tay cầm một cây chủy thủ không ngừng đâm vào tim Ngao Liệp, vừa đâm vừa vặn hỏi: "Tại sao phải ăn ta? Tim của ngươi đâu?"

"Ta..."

Ngao Liệp há hốc mồm không biết nên nói cái gì, chết lặng nhìn lưỡi dao không ngừng đâm vào tim mình.

"Phốc!"

Lúc này, Ngao Liệp đột nhiên cảm thấy trên xương sống có cảm giác lạnh lẽo không cách nào hình dung, dường như một khối băng cứng đâm vào cột sống của hắn ta.

Sau lưng vẫn là Thu Thủy, trên tay cầm một cây dao găm, đang đâm vào dọc theo xương sống của Ngao Liệp.

"Đau không? Ta cũng rất đau, ngươi xem có phải xương cột sống của ta bị ngươi bóp nát rồi không."

Ngao Liệp quay đầu nhìn về phía xác chết trong tay, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn sao có thể chấp nhận lực lượng của Ngao Liệp, xương cốt thân thể bắt đầu vặn vẹo.

Trên khuôn mặt kia đầy đau khổ, loại đau khổ này khiến Ngao Liệp không cách nào nhìn thẳng, không cách nào nói chuyện, trên mặt đầy vẻ xấu hổ khiến cả người hắn ta không nhịn được run rẩy.

Áy náy, đau khổ và ánh mắt trốn tránh khiến đầu Ngao Liệp hỗn loạn.

Đúng vào lúc này, một đôi tay ôn nhu đỡ lấy khuôn mặt Ngao Liệp, ánh mắt ôn nhu khẽ nói trước mặt Ngao Liệp: "Ta không trách ngươi."

"Không trách ta..."

Ánh mắt Ngao Liệp trở nên mông lung, chỉ thấy trên tay Thu Thủy yên lặng xuất hiện một cây búa đầu đen, giơ cao giữa không trung.

Nụ cười quen thuộc khiến hốc mắt Ngao Liệp ẩm ướt, Thu Thủy gật đầu: "Ta không trách ngươi, xưa nay ta không trách ngươi."

Dưới ánh đèn, cái bóng của hai người bị kéo dài như là người yêu đã lâu quấn quanh vào nhau, theo đó là bóng chùy ầm vang rơi xuống.

"Cạch!"

Tiếng xương sọ vỡ vụn khiến thân thể Ngao Liệp không tự chủ được co quắp, con ngươi màu đen nhanh chóng co vào, ánh mắt lộ ra sự thoải mái một lát ngắn ngủi.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, hàng lông mày cau chặt của Ngao Liệp lập tức giãn ra, trong đầu thoáng qua hình ảnh hai người đã từng ngồi dưới trời sao.

"Chúng ta kết hôn đi!!" Hai gò má gầy gò mang theo sự chờ mong mà mỗi nữ nhân hướng tới.

Dù có lẽ trong lần không gian khủng bố tiếp theo, bọn họ chưa chắc có thể sống sót rời đi, nhưng đối với một nữ nhân, nàng khát vọng có được một hôn lễ thuộc về mình.

Nhưng khi đó, hắn ta im lặng.

Nhớ lại, khi ấy nàng cúi đầu, trong ánh mắt đầy vẻ mất mát.

Trên khuôn mặt mệt mỏi của Ngao Liệp lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện như một vệt gợn sóng nhanh chóng xẹt qua trên mặt, sau đó trong mắt ngưng tụ thành hai đốm lửa, thoáng cái biến mất sâu trong sóng mắt, dùng giọng nói gần như không nghe được nói: "Được!"

"Phù! Cuối cùng đã chết!"

Nhìn Ngao Liệp như người khổng lồ trước mặt, chỉ thấy nữ nhân xé mặt nạ trên mặt, đặt mông ngồi dưới đất.

Uống hết một ngụm tinh hoa nhân sâm, cảm giác cả người sắp mệt lả.

Tuy từ đầu tới đuôi hắn không thật sự giao thủ với Ngao Liệp, nhưng hắn lại mệt như chó.

Kích phát nhân cách Lười biếng đến cực hạn, mỗi một bước, mỗi một chi tiết nhỏ lặp đi lặp lại suy đoán trong lòng Triệu Khách.

Triệu Khách muốn đoán được rõ ràng tâm tư và suy nghĩ của Ngao Liệp, hắn không giết chết lão Tam Thu Thủy, mà trả lại cho Ngao Liệp, mượn tay của hắn ta để phá hủy chỗ yếu ớt nhất trong lòng hắn ta.

Từng bước ép sát, tuyệt đối không cho hắn ta một chút thời gian giảm xóc nào, nếu không sẽ phí công nhọc sức.

Không thể không nói, làm vậy rất hèn hạ nhưng đây là phần thắng duy nhất của hắn.

Tên này thật sự mạnh đến mức phi nhân loại.

Vốn hắn còn muốn đánh chó mù đường, kết quả phát hiện thực lực của con hàng này không những không giảm, ngược lại biến bản thân thành nửa người nửa thi, thực lực nổ tung.

Hắn muốn giết hắn ta, cách duy nhất là công tâm.

Triệu Khách rất rõ ràng cái loại cảm giác này, toàn bộ trái tim đều vỡ vụn, từng bước một đi vào vực sâu, đau khổ muốn tự sát.

Cũng may, năm đó hắn có thể chịu đựng được.

Tuy bởi vậy tinh thần phân liệt, nhưng cuối cùng vẫn bò lên từ trong vực sâu.

Bình Luận (0)
Comment