Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1483 - Chương 1483 - Thuỷ Lộc Đột Phá (3)

Chương 1483 - Thuỷ Lộc đột phá (3)
Chương 1483 - Thuỷ Lộc đột phá (3)

Lần này lại kéo dài tuổi thọ của lão gia hỏa này không ít năm tháng, đoán chừng đến khi tỉnh lại, khóe miệng của tên này có thể kéo đến tận gáy.

"Thế nào, ta còn một ống, nếu không ngươi dùng một chút??"

Triệu Khách lấy ra một ống thuốc đưa cho gốc cây già, nhưng gốc cây già không nhận, lắc đầu: "Vô dụng, ta là gốc cây thành tinh, không có thân thể huyết nhục, vật dược thạch không có tác dụng với ta, ta cũng không cần."

Tuy giọng điệu gốc cây già bình thản, nhưng Triệu Khách vẫn nghe ra được, trong lòng tên này có vị chua không diễn tả được.

Bởi vì cái gọi là, thành cũng là Thụ, bại cũng là Thụ.

Dù gốc cây già thọ sánh Nam Sơn, nhưng chung quy không tự tại như thân thể huyết nhục.

"Ừm!"

Lúc này, vẻ mặt gốc cây già thay đổi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cặp mắt híp lại thành một đường thẳng, nhếch miệng cười một tiếng áp sát vào bên tai Triệu Khách.

"Hắn đang tái tạo huyết nhục, thiếu gia nhân cơ hội này chém xuống sừng cũ, để hắn tái sinh sừng mới, chờ năm sau sẽ là một đôi sừng hươu cực phẩm, ngoài ra hắn là sơn lộc, bụng hùng lộc sinh ra có xạ hương, e rằng xạ hương ở bụng hắn đã mấy trăm năm, chính là một mãnh dược lâu năm."

"Xạ hương!"

Triệu Khách đã nghĩ đến sừng hươu nhưng thật sự không nghĩ đến xạ hương, dù sao hắn không biết nguyên hình của Thuỷ Lộc là loại hươu nào.

Không phải tất cả hươu đều sinh ra xạ hương.

Được gốc cây già nhắc nhở như thế, con mắt Triệu Khách sáng ngời.

Ánh mắt nhìn về phía bụng Thuỷ Lộc, nhân lúc Thuỷ Lộc còn đang đột phá, Triệu Khách duỗi ra Nhiếp nguyên thủ tìm kiếm dưới rốn Thuỷ Lộc một trận, quả nhiên tìm được túi thơm sinh xạ hương.

Nhiếp nguyên thủ nhẹ co lại, chỉ thấy một cục bùn đen sì ở trong túi thơm bị Triệu Khách hút vào trong tay, chính là xạ hương trăm năm mà Thuỷ Lộc góp nhặt.

Triệu Khách ngừng thở, ước lượng một cái, nặng ít nhất một cân.

Trong chốc lát trên mặt cũng sắp nở hoa, đây là mãnh dược đại bổ.

Vừa hay 'Thôn' thôn phệ Sử linh trong sách tem của Ngao Liệp, phun ra một khối Sinh cốt mặc thạch cho hắn.

Lần này tốt rồi, hắn đã có thuốc dẫn để luyện thuốc lần sau, chỉ đợi sau khi trở về mở nồi luyện thuốc.

Cũng không biết lần này vị đại dược thương Quỷ thị Dương Vạn Tài kia có mua lại thuốc của hắn với giá cao hay không.

Ngay lúc Triệu Khách suy nghĩ, chỉ nghe trầm thấp Thuỷ Lộc kêu một tiếng dài, thân thể run rẩy.

Thân thể lắc mình biến hoá trong sương mù trắng, trong chốc lát khói trắng tràn ngập, một tên lão nhân mặc đạo bào tóc bạc mặt hồng hào, trên mặt mỉm cười đi tới.

Không phải ai khác chính là Thuỷ Lộc, nhưng lại như trẻ ra mười mấy tuổi, nếp nhăn trên mặt biến mất không thấy gì nữa, sắc mặt hồng nhuận sung mãn.

Nếu nhuộm đen mái tóc bạc trắng, nói hắn ta ba mươi tuổi cũng có người tin.

"Thoải mái!"

Thuỷ Lộc cất bước đi tới, trong lòng cũng nở hoa, nhưng lúc này hắn ta đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn nê hoàn trên tay Triệu Khách, vẻ mặt không khỏi trở nên cổ quái.

Sau khi ngạc nhiên chốc lát, nhìn vẻ mặt gian xảo của gốc cây già, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, thét to: "Lão bất tử nhà ngươi lại mật báo!"

Lúc đang nói chuyện, chỉ thấy Thuỷ Lộc lao lên một bước muốn đánh nhau với gốc cây già.

Nhưng bản thân gốc cây già chỉ hiện ra nguyên thần, một ý niệm trong đầu đã chuyển bản thân ra ngoài mười trượng.

Thấy mình không đánh được gốc cây già, con mắt Thuỷ Lộc linh lợi đảo quanh, ngược lại tiến đến bên cạnh Triệu Khách nói nhỏ.

"Thiếu gia, tuy cây đa này khó thành tài, nhưng rễ phụ cây đa là đồ tốt, lão gia hỏa này mới mọc ra rễ phụ vừa ngọt vừa giòn, còn có chồi non, càng là dược tài tốt nhất, có rất nhiều tác dụng như thanh nhiệt, giải cảm, hóa thấp, đổ mồ hôi, chữa mụn."

Vốn gốc cây già đã trốn rất xa, trong lòng đắc ý, sau khi nghe được lời nói của Thuỷ Lộc, mặt đã xanh hơn phân nửa.

Chỉ thấy ánh mắt Triệu Khách sáng lên, quay đầu nhìn về phía gốc cây già, nói thầm: "Quả nhiên nhà có hai người già, hạnh phúc đến già, người xưa thật sự không lừa ta."

"Đinh!"

Ánh đèn bên ngoài phòng giải phẫu đã tắt, sau khi cửa phòng mở ra, Triệu Khách mặc đồ vô khuẩn đi ra từ trong phòng giải phẫu.

Ngoài cửa không có người nhà, cũng không có cái gọi là lãnh đạo đơn vị.

Hai y tá nhiệt tình chào hỏi Triệu Khách.

Triệu Khách gật đầu, lúc đi qua bên cạnh các nàng lại nghe hai nữ nhân thầm nói: "Một đêm làm bảy ca phẫu thuật, người khoa gây tê cũng sắp điên rồi, tên này là người cuồng công việc à?"

"Tốt nhất đừng như vậy, gần đây tăng ca nhiều, ta đã sắp tan thành từng mảnh, nếu lại thêm một người cuồng công việc còn không mệt chết ở chỗ này."

Tiện tay cởi xuống đồ vô khuẩn trên người ném vào thùng rác, Triệu Khách đi đến nhà vệ sinh, mở nước lạnh rửa mặt.

Ngẩng đầu nhìn vào gương, trong gương khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng, da thịt hồng nhuận phơn phớt, không hề nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi.

Sở dĩ như vậy, vì đây vốn không phải mặt của hắn, hoặc là nói trên mặt hắn bọc một tầng da thịt.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy buồn ngủ, đều là một số tiểu phẫu không hề có chút độ khó nào với hắn.

Có đôi khi hắn sẽ nhân lúc y tá và bác sĩ khác không chú ý, dứt khoát dùng Nhiếp nguyên thủ gian lận một chút, trực tiếp lấy ra đầu đạn hoặc là mảnh đạn trong vết thương.

Bình Luận (0)
Comment